Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 406 :

Ngày đăng: 03:36 19/04/20


Ngày hôm sau, Triệu Thế Tổ mời Cố Vi Hằng đi hát hò.



Triệu Thế Tổ chính là anh chàng đi chiếc xe đua Ferrari ngày hôm đó.



Bởi vì trước đây có làm ăn với tập đoàn Vĩ Nghiệp, mới bắt đầu cũng có kết quả tốt đẹp, cho nên, nhiệm vụ này cũng coi như hợp tình hợp lý, Cố Vi Hằng chấp nhận.



Quan hệ với tập đoàn Vĩ Nghiệp, có một vài công ty nước ngoài muốn kí hợp đồng với tập đoàn Minh Thành. Cho nên, Cố Vi Hằng tạm thời thả lỏng. Với lại, lâu rồi cũng không tụ tập anh em ở Hải Thành, cho nên anh đi.



Buổi tối, một đoàn đại thiếu gia con nhà đại hào Hải Thành đến quán karaoke, bia chất đầy trên bàn, Triệu Thế Tổ kêu vài cô nàng đến bồi rượu.



Cố Vi Hằng không hứng thú hát hò gì, ngồi một bên hút thuốc.



“Cố Nhị, thuốc lá không được tính là thanh niên năm tốt, ngài sao lại hút thuốc rồi?” Triệu Thế Tổ hỏi.



“Có lúc làm việc đến nửa đêm, tâm tình phiền muộn, sẽ hút một chút!” Cố Vi Hằng tay cầm một điếu thuốc, ngồi bên canh hít một khói thuốc, ánh mắt đăm chiêu.



Triệu Thế Tổ vỗ vỗ vai anh, “Vất vả anh rồi! Nào, hát nào, hát nào!”



Nói rồi liền cầm micro đến trong tay, hát lên, không theo nhạc điều gì cả nhưng hát rất sung. Một vài người không hát hò liền hỏi Cố Vi Hằng về tình hình cổ phiếu.



Về phương diện này, Cố Vi Hằng đương nhiên có kinh nghiệm. Anh mỗi lần nói đến chuyện cổ phiếu, giọng nói cương nghị chắc chắn, lại cảm giác trầm trầm, khiến cho người nghe cảm thấy nói chuyện cổ phiếu rất hấp dẫn.



Lúc này, cô cô gái đến ngồi bên cạnh Cố Vi Hằng, dựa vào anh rất gần. Cố Vi Hằng theo phản xạ, kéo cô ta ôm vào lòng.



Cô gái cảm thấy rất vui, có cảm giác đã bắt được một đại gia rồi, lại còn rất đẹp trai nữa.



Cố Vi Hằng không chú ý đến biểu tình của cô gái, tiếp tục nói chuyện cổ phiếu, rồi làm thế nào đầu tư, phát triển…



Cô gái ở trong lòng Cố Vi Hằng không ngừng cựa quậy, bộ ngực tràn trề của cô ta liên tục cọ vào ngực anh. Cố Vi Hằng thuận thế dựa vào sau sô pha, tiếp tục nói đến vấn đề này. Cô gái tiếp tục sờ râu của Cố Vi Hằng. Anh đối với tất cả những thứ này đều như quen rồi.



Chính xác là chơi gái quen rồi!







Lúc về đến biệt thự, đã là mười giờ tối rồi.



Khương Thục Đồng đang gọi video với Cố Niệm Đồng,



Cố Niệm Đồng nói gần đây cô đang làm một tác phẩm là “ Một giọt nước”, là một sợi dây chuyền, rất có linh cảm.



Khương Thục Đồng nhìn thấy Cố Vi Hằng đi vào cửa, liền chuyển chủ đề: “Đúng rồi, Tam Nhi, Tiểu Cửu đó gia đình thế nào? Mẹ tò mò chuyện này lắm nhưng không có hỏi qua. Trực tiếp hỏi cô ấy thì có chút ngại. Con hỏi Lịch Viễn xem, bọn họ là an hem mà.”




Anh tìm một góc ngồi xuống, lấy một lon bia cầm lên. Không dự định sẽ khiêu vũ, có thể lát nữa Dương Liễu gọi điện đến là anh phải đi liền.



Tô Khả Nhi xuất hiện, toàn thân là một bộ áo quần lấp lánh sáng, chắc chắn là một trò chơi hay. Cô hình như đang khiêu vũ cùng ông chủ Diêu tổng, nói chuyện rât vui vẻ.



Cố Vi Hằng không có cảm giác gì.



Thẩm Dương là người sáng lập nên công ty, bắt đầu lên đài phát biểu, nói rằng cô cùng bạn cô cùng sáng lập nên công ty này, lúc bắt đầu mọi chuyện cũng không dễ dàng gì, sau đó giới thiệu đến tổng thiết kế của công ty Miêu Doanh Cửu lên đài.



Ánh mắt của Cố Vi Hằng đột nhiên nhìn lên, chính xác mà nói, là khí thể cường đại của Miêu Doanh Cửu thu hút anh phải nhìn lên.



Một thân váy ôm màu đỏ đậm làm cho thân hình cô cao thêm ra, tóc buông rũ đằng sau. Cái khí thể “Nữ vương” đó như mặt trời soi sáng ngàn dặm. Cho dù mười Tô Khả Nhi, thậm chí là hai mười Tô Khả Nhi hợp lại cũng không sánh bằng cô. Cố Vi Hằng cảm thấy, Miêu Doanh Cửu cực kì có khí thế của một “Nữ tổng tài bá đạo”, cho nên, trước mặt nữ vương bá đạo này, anh không bằng chó!



Cô uyển chuyển nghiêng mình chào mọi người dưới khán đài, “Cảm ơn tất cả mọi người đã tham dự buổi tiệc hôm nay!”



Thẩm Dương là người chủ trì hôm nay, sau khi tuyên bố xong thì bắt đầu xuống khán đài tiếp tục khiêu vũ. Cố Vi Hằng vẫn luôn ngồi bên cửa sổ, trong tay vẫn cầm chai bia đang uống dở, mắt nhìn ra dòng xe tấp nập ngoài đường, đèn đuốc sáng rọi.



Tô Khả Nhi không biết khi nào thì đi đến bên người anh, nhân lúc anh không chú ý, liền ngồi lên chân anh.



Cố Vi Hằng nhíu mày: “Bước xuống!”



“Ở trong nhà cũng đã ngồi lên rồi, ở đây đến “ngồi” cũng không được “ngồi” sao?” Tô Khả Nhi vòng tay ôm lấy cổ Cố Vi Hằng.



Thực sự mà nói, Cô Vi Hằng vốn dĩ sẽ không phản cảm như vậy, chính xác giống như Tô Khả Nhi nói, anh và cô ta đã làm qua mấy trăm lần rồi, ngồi trên đùi anh, cùng bình thường như nhà người ta ăn cơm vậy.



Miêu Doanh Cửu nhấc váy dài của mình bước đến, nhẹ nhàng cười nói: “Đây là đang muốn đóng phim cấm sao?”



Cô biết hôm nay Cố Vi Hằng sẽ đến, lúc này ở trên khán đài cô liếc mắt đã nhìn thấy anh rồi, khí chất lạnh lùng không giống ai.



Trên mặt cô, theo ánh sáng đèn điện, trơn bóng mịn màng, thu hút ánh mắt của Cố Vi Hằng, mặc kệ Tô Khả Nhi vẫn đang ngồi trên chân. Tổ Khả Nhi hận chết Miêu Doanh Cửu, người phụ nữ này nơi nơi đều đè ép cô. Tô Khả Nhi càng ôm chặt cổ Cố Vi Hằng hơn, “Muốn không? Vũ hội kết thúc chúng ta đi nhà em nhé. Đến nhà tôi rồi, Miêu tổng còn muốn quản chuyện không? Có cần gửi video xem không?”



Cố Vi Hằng vẫn luôn nhìn cảnh ngoài cửa sổ uống bia.



Anh vẫn còn rất tức giận, đại khái vẫn đang tức cái câu “Người không bằng chó” đó, cho nên cố ý không đẩy Tô Khả Nhi ra khỏi người.



Miêu Doanh Đồng cười, nhẹ liếc Cố Vi Hằng nói, “Thế à? Nhị bảo bảo?”



Cố Vi Hằng nhíu mày, quay mặt lại, vừa nãy cô ta nói cái gì? Nhị bảo bảo?



Anh và chó của cô ta cùng một cấp bậc?