Rất Yêu, Rất Yêu Em
Chương 47 :
Ngày đăng: 03:32 19/04/20
Quả nhiên tới buổi chiều nhân viên chuyển phát nhanh gọi điện tới cho Khương Thục Đồng, nói bưu kiện của Cố tổng đã tới, nhờ cô ký nhận.
Khương Thục Đồng cho rằng sáng nay Cố Minh Thành đi ra ngoài, không ở văn phòng nên cầm bút đi lên lầu.
Chữ /trên bưu kiện không rõ ràng lắm nhưng dường như có thể đọc được tên người gửi có một chữ ‘Nhiếp’, xem ra hẳn là vị Nhiếp tiểu thư kia gửi cho Cố Minh Thành, hôm nay Cố Minh Thành nhận điện thoại có lẽ cũng bởi vì bưu kiện này.
Khương Thục Đồng cầm bưu phẩm, nghĩ có lẽ phải cầm về văn phòng mình thì cửa văn phòng Cố Minh Thành mở ra từ bên trong.
Người kia đứng trước mặt Khương Thục Đồng.
“Cố tổng, anh ở đây à?” Khương Thục Đồng ngạc nhiên nhìn anh.
“Đúng vậy, tôi đã về.”
“Bưu phẩm của ngài.” Khương Thục Đồng đưa bưu phẩm cho anh.
Cố Minh Thành không nhận, chỉ liếc mắt nhìn Khương Thục Đồng, nói: “Vào đây đi.”
Chỉ là một cái chuyển phát nhanh còn bắt ta tự mang vào, Khương Thục Đồng chửi thầm trong lòng.
Cố Minh Thành đóng lại cửa văn phòng, lấy kéo ra mở bưu phẩm, từ bên trong lấy ra một chiếc áo sơ mi được đóng gói chỉnh tề.
“185, vừa với người anh.” Cố Minh Thành nhìn áo sơ mi, nói một câu.
Khương Thục Đồng nghĩ thầm, Nhiếp tiểu thư mua tất nhiên là sẽ vừa rồi. Có lẽ cô ấy biết được không chỉ là cỡ áo sơ mi, còn có cái khác, ví như quần lót gì đó.
Nháy mắt Khương Thục Đồng liền cảm thấy tư tưởng mình có chút xấu xa.
“Tôi đi trước.” Khương Thục Đồng nói.
“Không ăn giấm* sao?” Cố Minh Thành đã đặt áo sơ mi lên bàn làm việc, đi ra cửa với Khương Thục Đồng, nói. (*giấm: ám chỉ ghen, chắc mọi người đều biết rồi.)
Vừa mới đi tới lầu cô liền nhìn thấy một chiếc Audi A8 bóng loáng ngừng ở cổ, tiếng động cơ này, biển xe này, hình như là người kia.
Khương Thục Đồng có chút sửng sốt.
Cửa xe được mở ra, Cố Minh Thành nhìn qua kính chiếu hậu, nói to: “Còn không lên xe sao?”
Hai người cũng không hẹn trước, như thế nào lại có thể gặp ở nơi này?
Khương Thục Đồng lên xe, trong lòng thấy rất may mắn, may mắn là hôm nay còn trang điểm một chút, bằng không thật không còn mặt mũi gặp người, huống chi lại là người này.
“Hôm qua em đi Thượng hải thế nào?” Cố Minh Thành lái xe đi, hỏi một câu.
“Sao anh biết em đi Thượng Hải?” Khương Thục Đồng khó hiểu, mặt khác cô cũng tò mò việc Cố Minh Thành đột nhiên xuất hiện ở chỗ này.
Cố Minh Thành cười một chút, không tiếp tục trả lời vấn đề này. “Khương tiểu thư muốn tôi chờ đến khi em xem xong vãn xuân sao?”
Xem ra tâm tình Cố Minh Thành thật không tồi, anh lái xe cũng chậm rì rì.
Có lẽ lúc này người dưới lầu một chính là anh, nhưng sao anh lại biết cô đang xem vãn xuân?
Khương Thục Đồng tùy ý ngẩng đầu, liền nhìn lên lầu hai Hồng tân Lâu, một đám người đều đang chằm chằm xem TV.
Thì ra thế, cô thoải mái cười cười.
“Anh cũng ăn tết một mình sao?” Khương Thục Đồng hỏi.
Qua lâu như vậy, Khương Thục Đồng phát hiện vẫn không hiểu biết gì về thân thế của anh, đối với cô mà nói trước hay sau anh đều là đám sương mù.
“Cha mẹ anh đã định cư ở Canada, bọn họ muốn anh qua đó ăn tết nhưng anh không đi.” Có lẽ vì không khí tết nên khẩu khí nói chuyện của Cố Minh Thành cũng không nghiêm túc như ngày thường, hai người giống như đang tâm sự với nhau.
“Nhiếp… Nhiếp tiểu thư đâu?” Khương Thục Đồng buột miệng thốt ra những lời này.