Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 708 :

Ngày đăng: 03:40 19/04/20


Miêu Doanh Đông đang xem tin nhắn, tay vuốt ve cằm.



Anh khốn nạn? “Người Tây Ban Nha đó bao nhiêu tuổi?”



Miêu Doanh Đông lại hỏi.



“Hình như gần bằng tuổi cậu.



Giọng nói khá trầm ổn.”



Bảo mẫu trả lời.



“Nhìn kỹ ông ta!”



Miêu Doanh Đông lại gửi một tin nhắn cho bảo mẫu.



Buổi trưa, Khâu Đông Duyệt và tác gia Tây Ban Nha cùng ăn cơm, bây giờ bảo mẫu một bước cũng không rời khỏi cô, dù sao cũng là thai phụ hơn năm tháng, lại còn mang thai quý tử sinh ra đã ngậm thìa vàng của Miêu gia.



Tác gia Tây Ban Nha gọi cho Khâu Đông Duyệt rất nhiều đồ ăn, hỏi cô thích ăn gì, Khâu Đông Duyệt nói, cô rất thích ăn thịt.



Người ta liền gọi cho cô rất nhiều món, cô ăn rất vui vẻ.



Cô vô ý liếc mắt nhìn xung quanh, liền nhìn thấy Miêu Doanh Đông cùng một cô gái đi ra từ tòa nhà đối diện.



Khâu Đông Duyệt cau mày, cô gái đó nhìn rất có rạng rỡ, nụ cười ngọt ngào, Miêu Doanh Đông cũng đang ở một bên cười, dáng vẻ hai người rất hòa hợp.



Trong lòng Khâu Đông Duyệt chua xót, vô cùng khó chịu.



Có lẽ họ đã ở bên nhau lâu rồi.



Lúc Khâu Đông Duyệt nói chuyện với tác gia Tây Ban Nha, có chút mất hồn, nụ cười gượng gạo.



Mấy ngày này tác gia Tây Ban Nha đều ở khách sạn, sau khi tiễn anh ta về, xe của nhà xuất bản lại đưa Khâu Đông Duyệt về biệt thự ở trên núi, tài xế còn nhìn đánh giá tòa biệt thự mấy lần, có thể mua nổi nơi này cũng cần số tiền không nhỏ.



Lúc cô giúp việc dìu Khâu Đông Duyệt về phòng, điện thoại của Khâu Đông Duyệt reo lên.



Vào trong phòng ngồi xuống, cô cảm giác như đã hao tổn tất cả sức lực.



Cầm điện thoại ra xem, là Miêu Doanh Đông gửi tin nhắn đến, chỉ có ba chữ: Miêu Cẩm Thiêm.



Khâu Đông Duyệt cau mày, “Là ai?”



Bên kia trả lời: Con trai.



Khâu Đông Duyệt ngây ra một lúc, tên của con trai đã đặt xong rồi? Không hề nói với cô một tiếng, đã quyết định xong? Khâu Đông Duyệt nghiến răng.



Từ sau khi mang thai, cảm xúc của cô rất dễ kích động, mất bình tĩnh, mỗi lần như vậy, cô đều cầm một quyển sách tiếng Tây Ban Nha lên xem.



Tác gia Tây Ban Nha nói với cô, nói học viện mà anh làm chủ nhiệm, có một khóa bồi dưỡng dịch giả, nếu Khâu Đông Duyệt muốn, anh sẽ tiến cử, để cô đến Tây Ban Nha học.



Khâu Đông Duyệt cảm thấy điều kiện này rất hấp dẫn, cô chưa từng đi Tây Ban Nha.



Cô vừa đi đi lại lại trong phòng khách, đứa bé trong bụng lại động đậy.



“Quốc Khánh, đừng nghịch, mẹ con chúng ta phải đấu tranh! Mẹ sẽ học tập thật tốt, con phải ủng hộ mẹ!”



Khâu Đông Duyệt vuốt ve bụng một lúc, vỗ về con trai, cô tin, lời của mẹ, con trai có thể nghe thấy, bởi vì sau khi cô nói xong, đứa bé liền không động đậy nữa.



Khâu Đông Duyệt cảm thấy loại cảm giác này rất kì diệu.



Đứa bé có thể nghe thấy, còn có thể tâm ý tương thông với cô? Khâu Đông Duyệt cười, tiếp tục đọc sách, bởi vì có “Quốc Khánh”



bên bạnh, cho nên, cô cảm thấy rất ấm áp.



Từ sau khi thai nhi biết động đậy, trong lòng Khâu Đông Duyệt dần trở nên bình tĩnh, ấm áp.



Có đã nghĩ rất lâu, loại ấm áp này, có lẽ chính là “Tình yêu của mẹ”



Khóe môi cô đọng ý cười, “Tình yêu của mẹ”



! Quá trình mang thai, có thể khiến người ta trưởng thành rất nhiều.



“Sau này con sẽ hiểu học một ngoại ngữ quan trọng như thế nào.



Có một lần, khi ở Venezuela, mẹ và người khác đàm phán bằng tiếng Anh, họ đều cho rằng mẹ không hiểu tiếng Tây Ban Nha, nói riêng với nhau làm sao đối phó với mẹ, nhưng mẹ đều nghe hiểu hết, tiếng Tây Ban Nha cũng coi như là môn học lúc còn trong bụng của con đó.”



Khâu Đông Duyệt nhẹ nhàng vuốt ve bụng.



Điều này làm cho cô giúp việc bên cạnh hổ thẹn rất lâu, cho rằng Khâu Đông Duyệt đang ám chỉ bà.



Cô giúp việc này hiểu tiếng Tây Ban Nha, bởi vì lúc trước kết hôn, chồng của bà là người Tây Ban Nha, cho nên, ngôn ngữ hàng ngày bà có thể nghe hiểu.



Miêu Doanh Đông đến vào thứ hai.



Anh vừa đến, trong lòng Khâu Đông Duyệt liền cảm thấy chua xót, liền nhớ đến lúc anh cùng người phụ nữ khác đi ra từ tòa nhà đối diện.



Miêu Doanh Đông thấy Khâu Đông Duyệt đang học, nói, “Chăm chỉ nhỉ!”



Khâu Đông Duyệt gấp sách lại, nói, “Đi đi, Quốc Khánh ngủ rồi.”



Miêu Doanh Đông cau mày, hỏi, “Quốc Khánh là ai?”



Khâu Đông Duyệt lại nói, “Con trai tôi!”



Miêu Doanh Đông càng nhíu chặt mày hơn, “Không phải đã đặt tên rồi sao? Miêu Cẩm Thiêm, đã nói với em rồi, sao lại còn đặt cái tên quê mùa này?”



Miêu Doanh Đông đỏ bừng mặt, “Quê mùa vậy đó! Thì sao? Chúng ta...tôi...sinh nhật của tôi vào ngày quốc khánh, nên gọi là Quốc Khánh không được sao? Tên ở nhà gọi là Quốc Khánh, tôi thích!”




Tác gia Tây Ban Nha nói Miêu Doanh Đông khốn nạn, cô cũng đã nói với tác gia Tây Ban Nha rằng, trước kia cô cũng chỉ là một nhân viên công ty bình thường, nuôi gia đình cũng là cả một vấn đề, đương nhiên, lúc nhìn thấy Miêu Doanh Đông đi ra đi vào cũng một người phụ nữ lạ, liền muốn hạ thấp lời của Miêu Doanh Đông.



Còn nữa, Khâu Đông Duyệt tiếp tục suy nghĩ, nếu dì giúp việc vốn là người của Miêu Doanh Đông, làm sao có thể nói với cô chuyện Miêu Doanh Đông quan hệ lung tung với phụ nữ chứ? Cho nên, việc anh ta ra ngoài tìm phụ nữ...



“Rốt cuộc anh ta có ra ngoài tìm phụ nữ hay không?”



Khâu Đông Duyệt hỏi.



“Phu nhân, người đây là...ông chủ không cho tôi nói.”



Cô giúp việc nói.



“Đừng có làm tôi tức giận, động thai khí, bà không gánh nỗi trách nhiệm này đâu.”



“Ông chủ rất tốt, loại chuyện này, cậu ấy sao có thể làm được? Cậu ấy chỉ muốn khiêu khích cô, không muốn cô vì mang thai con trai cho cậu ấy mà áy náy, còn nữa, chuyện cô cắt đồ vest của cậu ấy, thực ra cậu ấy rất vui vẻ, bởi vì, cuối cùng cô cũng bình đẳng với cậu ấy, không còn nhìn cậu ấy từ xa nữa, phu nhân, thật ra ông chủ đối với cô rất tốt..”



Khâu Đông Duyệt không nói câu nào, im lặng trở về nhà.



Lúc đang nằm trên giường, hai mắt cô nhìn chằm chằm lên trần nhà, suy nghĩ thật kĩ chuyện này.



Tâm tư tinh tế và động cơ của Miêu Doanh Đông, Khâu Đông Duyệt hiểu rõ.



Hai mắt cô ẩn chứa nước mắt, anh luôn đối với cô tốt như vậy, cô lại luôn hiểu lầm anh.



Là cô không tốt.



Có lẽ chuyện chứng nhận ly hôn cũng là giả.



Anh muốn giúp cô sớm thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn, muốn cô mang thai con anh, khiến cô hiểu rõ cốt nhục tình thân là gì, muốn cô học tập, trước giờ đều không sợ cô sẽ trở nên mạnh mẽ, lúc cô yếu đuối, anh cũng chưa từng chê cô.



Khâu Đông Duyệt cô có tài đức gì chứ? Sau nửa đời khốn khổ, ông trời lại mang đến cho cô một người chồng tốt như vậy? Cô thật sự cần phải theo đuổi anh.



Nhưng mà, nếu anh đã không nói ra, Khâu Đông Duyệt cũng sẽ vờ như không biết.



Cô chỉ mong ngày về nước mau mau tới.



Thời gian một tháng trôi qua rất nhanh.



Lúc Khâu Đông Duyệt về nước, không có nói với Miêu Doanh Đông.



Xuống máy bay, cô liền đi thẳng tới công ty của Miêu Doanh Đông.



Vừa mở cửa, Miêu Doanh Đông đang ngồi sau bàn làm việc của anh, xem tài liệu.



Nghe tiếng cửa, anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy Khâu Đông Duyệt.



Im lặng một lúc, anh hỏi, “Về rồi?”



“Ừm.”



Khâu Đông Duyệt đi đến bên cạnh anh, ôm lấy cổ anh, “Em đã về, rất nhớ anh, cho nên liền trở về, em đã mua cho anh hai chai rượu vang, cô giúp việc mang về nhà rồi.”



“Giác ngộ không tồi, còn biết mua quà về cho tôi.”



Miêu Doanh Đông nói.



Khâu Đông Duyệt cúi người ôm lấy cổ Miêu Doanh Đông.



“Em sai rồi! Chồng à, em sai rồi!”



Khâu Đông Duyệt khóc lên, “Là em không đúng, là em hiểu lầm anh, cắt quần áo của anh, là em không đúng, em biết mình phạm tội không thể tha, nhưng anh tha thứ cho em có được không? Nể tình em mang thai con của anh, tha thứ cho Duyệt Nhi đi.



Cầu xin anh đó, chồng!”



Cô đã biết, Miêu Doanh Đông không hề ngạc nhiên.



Dù sao, trong một tháng cô ở cùng với người giúp việc mọi việc đều được báo cáo lại với anh.



Việc cô giúp việc biết tiếng Tây Ban Nha bị bại lộ cũng đã nói với anh, cho nên Khâu Đông Duyệt đã đoán ra những chuyện khác cũng không lạ, cô cũng không ngốc.



“Nếu đã giác ngộ ra một số chuyện, vậy có thể về nhà rồi!”



Miêu Doanh Đông nói.



Khâu Đông Duyệt ôm lấy Miêu Doanh Đông, khóc đến mức nước mắt nước mũi đều chảy ra.



Cô vô cùng nhớ Miêu Doanh Đông, qua lần hiểu lầm rồi làm lành này, tình cảm của hai người càng thêm sâu đậm.



Khâu Đông Duyệt đã dọn về nhà ở, mấy tháng này ở nhà, cô vẫn tiếp tục công việc biên dịch, cô giúp việc biết tiếng Tây Ban Nha vẫn tiếp tục ở lại bên Khâu Đông Duyệt, người còn lại không cần nữa, bởi vì có rất nhiều việc Khâu Đông Duyệt có thể tự mình làm được, không cần nhiều người chăm sóc mình như vậy.



Thời gian này, Miêu Doanh Đông và Khâu Đông Duyệt cũng dính nhau mọi lúc có thể.



Bởi vì trước đó hai người có rất nhiều chuyện chưa nói, cho nên bây giờ bắt đầu tâm sự với nhau, không hề cảm thấy đối phương tẻ nhạt.



Ba tháng sau, một ngày mùa đông, Miêu Cẩm Thiêm ra đời.



Dường như tất cả mọi người, đều rất trông đợi biểu tình của Miêu Doanh Đông, còn hơn trông đợi sự ra đời của đứa trẻ.



Mọi người đều muốn nhìn xem, một Đông ca luôn lạnh lùng xa cách, một Đông ca luôn chờ mong con gái, sẽ chào đón con trai của mình như thế nào.



Trong phòng sinh, Khâu Đông Duyệt đang sinh con.



Bên ngoài phòng sinh, Cố Nhị, Miêu Doanh Cửu, Cố Tam Nhi, Nam Lịch Viễn, Từ Thiến, Miêu Chánh Đào, Cố Minh Thành, Khương Thục Đồng, tất cả mọi người đều đang nhìn Miêu Doanh Đông.



Biểu tình Miêu Doanh Đông vô cùng bình tĩnh, thấy mọi người đều đang nhìn mình chằm chằm, nói, “Sao vậy? Chuyện tôi không cần đứa con trai này, ai ai cũng biết rồi sao?”