Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 710 :

Ngày đăng: 03:40 19/04/20


Miêu Cẩm Thiêm cứ nhìn cha mình cười.



Dì đi rất chậm, Miêu Doanh Đông dừng lại, bà mới đuổi kịp anh.



Ánh nắng mặt trời rọi vào Miêu Cẩm Thiêm, quả nhiên là mặt trời lúc bảy, tám giờ sáng.



“Nhưng mà lúc nhỏ cha không thích cười, không ngây thơ như con!”



Miêu Doanh Đông quệt nhẹ chiếc mũi cao của Miêu Quốc Khánh nói.



“Nói cũng đúng, Quốc Khánh không thích cười với người khác, chỉ thích cười với ông, giống như bà vậy.”



Dì nói.



Miêu Doanh Đông nghiêng đầu nhìn dì rồi hỏi “Vậy sao?”



“Dạ.



Lúc nói chuyện với chúng tôi, bà ít khi cười, mà vừa nói chuyện với ông là bà lại nở nụ cười.”



Vú nuôi nói.



Câu nói này, làm Miêu Doanh Đông cảm thấy ấm lòng.



Bởi vì trước sự sự yếu đuối của Khâu Đông Duyệt, một người không thích trẻ con như Miêu Doanh Đông cũng trở nên mềm lòng.



Đến văn phòng làm việc, Miêu Doanh Đông để Quốc Khánh ngồi trên ghế sô pha, để dì chơi với cậu, anh phải quay trở lại bàn làm việc của mình để làm việc.



Khâu Đông Duyệt gọi điện đến, hỏi anh đã đến công ty chưa, sữa bột, tã lót của con anh có mang theo chưa.



Miêu Doanh Đông nói những thứ đó, vú nuôi đều đã mang theo hết rồi.



Khâu Đông Duyệt khẽ ho một tiếng, nói đều mang theo hết thì tốt.



Miêu Doanh Đông ngồi trên ghế làm việc của mình, khoanh tay nhìn Miêu Quốc Khánh đang ngồi bên cạnh, đối với dì con quả thật không thích cười cho lắm, giống mẹ nó sao? Miêu Doanh Đông nhìn một hồi thì bắt đầu công việc của mình, Miêu Quốc Khánh ré lên một tiếng “Oa”



rồi khóc, vậy là anh không làm được việc gì hết, Miêu Quốc Khánh khóc đòi cha, cậu đưa đôi tay nhỏ bé của mình ra đòi cha.



“Bế nó qua đây.”



Miêu Doanh Đông nói.



Vú nuôi bế Quốc Khánh qua, Miêu Quốc Khánh vừa nhìn thấy Miêu Doanh Đông là liền ôm lấy cổ anh không rời, cậu khóc rồi sau đó cười, quả thật giống mẹ của nó vậy.



Miêu Doanh Đông lại trở nên mềm lòng.



“Đừng khóc, Quốc Khánh đừng khóc!”



Miêu Doanh Đông nhẹ nhàng dỗ con.



Lúc Miêu Doanh Đông họp, Miêu Quốc Khánh cũng theo anh, hở tí là đòi anh bế, Miêu Doanh Đông ngồi đó, ôm Miêu Quốc Khánh, thỉnh thoảng ôm con đứng dậy, dỗ dành con.



Sau khi họp xong, Miêu Doanh Đông gọi điện cho Cố Nhị, hỏi anh bây giờ có đang ở Mỹ không, nếu đang ở Mỹ, thì đưa Hán Thanh nhà họ đến đây chơi với con anh, có một mình con anh thì nó hơi buồn chán.



Cố Nhị lại khẽ ho một tiếng “Anh, đích thân anh trông con à?”



“Không còn cách nào khác, vợ anh đang bị cảm.”



Nửa tiếng sau, Cố Nhị đưa Cố Hán Thanh đến phòng làm việc của Miêu Doanh Đông.



Cố Hán Thanh đã một tuổi mấy, đang ngồi trên xe đẩy dành cho em bé, cậu đến cùng Cố Nhị.



Có thể do tiểu Cửu có cách dạy dỗ tốt, nên Cố Hán Thanh và Cố Nhị đã thân thiết với nhau hơn, so với Cố Nhị lúc nhỏ, Cố Hán Thanh điềm đạm hơn nhiều, rất có khí chất, giống tiểu Cửu vậy.



Miêu Doanh Đông nhìn hai cậu nhóc đang ngồi chơi với nhau, rồi hỏi Cố Nhị “Năm đó, sau khi cha cậu biết mình có hai đứa con trai, tâm trạng của ông như thế nào?”



Cố Nhị ngồi trên ghế sô pha, nhìn hai đứa trẻ đang chơi, cười trêu anh “Tâm trạng của cha em à? Cha em rất muốn có con trai, nên sau khi có chúng em, ông rất vui.



Nếu có thêm một đứa con gái nữa thì càng tốt, anh xem nhà em chẳng phải quá hoàn mỹ rồi sao.



Nhà em có con trai lẫn con gái, quá tuyệt.”



“Cậu có con gái rồi sao?”



Miêu Doanh Đông chau mày hỏi Cố Nhị.



Cố Nhị bình thản nói “Anh, anh nghi ngờ sức khoẻ, sinh lý của em sao? Có một đứa con gái chẳng phải là chuyện bình thường sao? Vốn dĩ em tính đợi qua tháng ba mới cho mọi người biết chuyện này.”



Miêu Doanh Đông nghiến răng, thường ngày anh không thua Cố Nhị về mặt nào cả, chỉ thua mỗi mặt này.



“Sao có được hay vậy?”



Im lặng một lúc, Miêu Doanh Đông hỏi Cố Nhị.



“Anh, chuyện này còn phải để em chỉ anh sao?”



Cố Nhị hỏi lại.



Miêu Doanh Đông lại nghiến răng, không cần chỉ, có lẽ do số của anh không được tốt.



“Nhưng mà, nói đi phải nói lại, có một đứa con lành lặn, khoẻ mạnh là được rồi, không cần nhiều.



Anh cảm thấy con anh như vậy là quá tốt rồi!”



Miêu Doanh Đông nhìn Miêu Quốc Khánh, Miêu Quốc Khánh nhìn cha mình cười, cậu cười rất tươi.



“Nhưng sao em lại có cảm giác anh không được như em, nên cảm thấy có hơi đố kỵ vậy ta?”



Cố Nhị nói.



“Có sao?”
“Em vẫn ổn.



Anh vẫn chưa đặt tên cho con gái của mình đó.”



Khâu Đông Duyệt nói.



“Anh biết.”



Rồi Miêu Doanh Đông ôm con gái của mình lên, ngắm con mình, con rất giống Khâu Đông Duyệt, nhưng cũng rất giống anh.



Sau khi nhìn thấy Miêu Doanh Đông thì con khóc ré lên, Miêu Doanh Đông ôm lấy con gái nói “Được rồi, đừng khóc nữa, Miêu Miêu đừng khóc nữa, con gái ngoan của cha!”



“Đây là tên anh đặt cho con sao?”



Khâu Đông Duyệt hỏi “Sao anh đặt tên cho con lại không nói cho em biết? Anh đặt khi nào vậy?”



“Đặt mấy năm rồi, nhưng không có cơ hội dùng tới.”



Miêu Doanh Đông cọ cọ bộ râu của mình lên mặt Miêu Miêu.



“Miêu Miêu là tên ở nhà? Còn tên chính thức là gì?”



Khâu Đông Duyệt hỏi.



“Miêu Cẩm!”



Miêu Doanh Đông nói.



Khâu Đông Duyệt hơi chau mày “Cái tên này là anh đặt trước khi có đứa con trai lớn hay là sau đó?”



“Lúc trước, có một lần anh nhìn thấy em đứng dưới mưa, cảnh tượng đó như một bức tranh vẽ về Giang Nam, nó rất đẹp, làm anh có cảm giác như mình đã quay về Giang Nam, cô gái mặc chiếc áo gấm, lúc đó anh đã bật cười, nếu sau này mình có một đứa con gái, anh sẽ gọi con là Miêu Cẩm.”



Miêu Doanh Đông ôm lấy con gái mình, Lúc này Khâu Đông Duyệt mới hiểu, anh đặt tên cho đứa con trai đầu là Miêu Cẩm Thiêm và đứa con trai kế là Miêu Cẩm Dực đều là vì để phối hợp với đứa con gái chưa ra đời của mình, cô nghĩ ngay cả Từ Thiến cũng không biết câu chuyện này.



Vì vậy, lúc Cố Nhị chọn tên Miêu Cẩm Thiêm, Miêu Doanh Đông liền đồng ý, chỉ bởi vì trong đó có chữ “Cẩm.”



Bởi vì chữ Cẩm này, cho nên Miêu Doanh Đông mới đặt tên cho đứa con trai đầu lòng là Miêu Cẩm Thiêm.



Anh chưa từng nói cho ai biết suy nghĩ này của mình.



Làm sao Khâu Đông Duyệt biết được? Hơn nữa, đặt tên Miêu Cẩm này cho con còn liên quan đến cô.



Rốt cuộc còn bao nhiêu chuyện mà Miêu Doanh Đông chưa nói với cô? Miêu Doanh Đông nhớ rất rõ, hôm đó là ngày mà anh và Khánh Du đi xem mắt, anh ngồi trên lầu, từ trên cửa kính nhìn xuống, cô đứng ở đó, cơ thể gầy yếu, nhưng có phong cách riêng của một cô gái, trong cơn mưa lất phất, nó mang nét đẹp đặc trưng của những cơn mưa vùng Giang Nam cố hương, thật làm rung động lòng người.



Vùng Giang Nam của Trung Quốc anh rất ít khi đến đó, nhưng mà, dáng người gầy yếu của Khâu Đông Duyệt làm anh luôn nhớ đến hai chữ “Giang Nam”



này.



Anh nghĩ, người con gái như vậy, nếu sau này anh cùng cô ấy sinh một đứa con, chắc chắn sẽ là một đứa con gái, nếu là một đứa con gái, anh sẽ đặt tên cho con là Miêu Cẩm, tên gọi ở nhà là Miêu Miêu.



Lớn lên ở quê hương Giang Nam nơi có mạng lưới sông ngòi dày đặc, trưởng thành dưới những hạt mưa ẩm ướt của vùng đất đó.



Tiểu Miêu Miêu lớn lên từng ngày.



Có lẽ ý định sẽ sinh con gái của anh, là bắt đầu có từ khi đó.



Nhưng đâu ai ngờ, Khâu Đông Duyệt vừa bắt đầu là sinh cho anh hai đứa con trai.



Lần này Khâu Đông Duyệt sinh con gái, mọi người ai cũng biết ước mơ của Miêu Doanh Đông đã thành sự thật, bởi vì anh mở tiệc lớn chiêu đãi bạn bè, một người trước giờ không uống rượu như anh, lần này lại uống tới hơi say.



Khâu Đông Duyệt cũng không thể nhịn cười được.



Vì đứa con này, Minh Nguyên cố tình tặng cho em rể và anh chồng của em gái một chiếc du thuyền.



Rất sang trọng.



Miêu Doanh Đông từng tặng du thuyền cho người khác, cuối cùng anh cũng thu hồi được tí vốn.



Cả đời này của Miêu Doanh Đông, có tiền, có cuộc sống nhàn hạ, muốn gì có nấy, bây giờ, cuối cùng cũng viên mãn.



Hai năm sau.



ở trong biệt thự, Miêu Doanh Đông thức dậy, gọi một tiếng “Miêu Miêu, con gái ngoan, lại đây nào.”



“Cha, Miêu Miêu đến rồi đây!”



Miêu Miêu trèo lên giường của cha, hôn Miêu Doanh Đông một cái “Cha, cha lại muốn chải tóc cho Miêu Miêu nữa đúng không?”



Miêu Doanh Đông cười “Đúng vậy!”



Đứa con gái bé bỏng và cha, khung cảnh lúc này thật sự rất đẹp! Chuyện của anh Đông đã kết thúc, cho dù vô cùng không nỡ, nhưng trên đời không có buổi tiệc nào là không tàn, phía sau anh sẽ còn nhân vật phụ.



Dưới đây là một câu truyện ngoài lề của Minh Nguyên.



ở Mỹ.



Lúc nãy làm có hơi dữ dội, chân mỏi nhừ, Lệ Truyền Anh từ trên lầu xuống, lúc vịn cửa, cô hơi chau mày.



Là một nữ tiến sĩ hai mươi bảy tuổi của ngành phân tử nguyên liệu ở viện nghiên cứu, Lệ Truyền Anh còn đang rất hối hận vì chuyện lúc nãy! Trong suy nghĩ của cô, những chuyện tình một đêm này, chỉ xảy ra với những cô gái ngốc nghếch, dễ bị lừa, chứ tuyệt đối không thể xảy ra với cô.



Sau khi lên xe mà mình đã đậu ở ngay cửa, cô thở dài, định thần lại, lấy điện thoại ra, nghiêng đầu nhìn cửa sổ, gọi điện cho người ở trên đó “Chuyện lúc nãy, hãy quên đi.



Dễ hợp cũng dễ tan.”



Bên đó Minh Nguyên cũng vừa tắm xong bước ra “Được!”



Khoảng thời gian này, Minh Nguyên ở Mỹ, bởi vì những xích mích của Tống Dương, nên Khâu Đông Duyệt đã gọi cô về nước.



Năm nay Khâu Đông Duyệt hai mươi bốn tuổi, Minh Nguyên cũng hai mươi bốn tuổi.