Rất Yêu, Rất Yêu Em
Chương 712 :
Ngày đăng: 03:40 19/04/20
Sau khi Minh Nguyên đi khỏi, Lệ Truyền Anh vù đầu vào thí nghiệm của mình, ghi nhận kết quả thực nghiệm.
Cô chính là cảm thấy, Minh Nguyên cậu thanh niên này khá thú vị.
Ngày hôm sau, Minh Nguyên đi dạo phố, 20 năm trước, anh chẳng mấy khi đi dạo phố, lần này đến Mỹ, anh phải đi dạo cho đã, Khâu Đông Duyệt cũng không gửi tin nhắn cho anh, đoán chắc là đang bận yêu đương, cô đã tìm Miêu Doanh Đông, nói thật lòng, anh cảm thấy có chút trèo cao, anh hy vọng Miêu Doanh Đông có thể đối xử tốt với Duyệt Nhi cả đời, Duyệt Nhi gia đình không trọn vẹn, đã chịu đủ mọi tủi khổ.
Lúc đi ngang qua cửa một cửa hàng cà phê, nhìn thấy Lệ Truyền Anh đang ở bên trong trò chuyện với người nào đó.
Trùng hợp thật, quả là nghịch duyên.
Một chân của Lệ Truyền Anh gác lên chân còn lại, nói chuyện với người ta.
Minh Nguyên nhìn cô từ cửa kính của cửa hàng.
Trên đôi giày da màu đen của cô hình như có một vết bụi, nhìn thấy khá rõ.
Rất rõ ràng, Lệ Truyền Anh cũng đã nhìn thấy, vì Minh Nguyên nhìn thấy cô cúi đầu liếc một cái.
Đôi giày bị dơ, là cực kì không tôn trọng người khác, bản thân cũng rất mất mặt.
Minh Nguyên muốn xem thử cô xử lí thế nào.
Chỉ thấy Lệ Truyền Anh hơi di chuyển người một chút, đổi hai chân bắt chéo ngược lại với nhau, lúc nhìn lại cô, vết bụi trên giày cô đã không còn nữa.
Quả nhiên là đa mưu nhiều kế, nhích một tí đã có thể phủi bụi đi.
Minh Nguyên vừa định đi, thì đúng lúc người đang nói chuyện với Lệ Truyền Anh cũng đã đi khỏi.
Lệ Truyền Anh nghiêng đầu nhẹ, liền nhìn thấy Minh Nguyên ngoài cửa sổ.
Cô hình như có chút kinh ngạc, nhưng sự kinh ngạc đã rất nhanh chóng biến thành nụ cười chị đại.
Lệ Truyền Anh lấy túi rồi đi ra ngoài.
“Sao lại đến đây rồi? Minh gia đại thiếu gia?” Lệ Truyền Anh hỏi.
Cô nhảy một cái rồi nói, “Dìu chị nào.”
Tiếp đó, một tay cô túm chặt lấy vai của Minh Nguyên, bắt đầu chỉnh lại đôi giày của mình, hình như đôi giày quả thật không thoải mái.
Tay của cô túm lấy vai Minh Nguyên, vì khá dùng sức, túm đến trong lòng Minh Nguyên có chút nhột.
Sau khi chỉnh giày xong, Lệ Truyền Anh nói, “Đến bàn việc thu mua dụng cụ thực nghiệm!”
“Việc này cũng do cô bàn sao?” Minh Nguyên hỏi, theo lí mà nói sẽ có bộ phận nghiệp vụ chuyên môn.
“Chị của cậu ba đầu sáu tay, rất hiếm thấy sao?” Lệ Truyền Anh nhìn chằm chằm vào Minh Nguyên rồi nói.
Minh Nguyên không lên tiếng.
Xe của Lệ Truyền Anh đậu ở khá xa, cô lấy chìa khóa xe ra mở cửa, “Có cần chị tiễn cậu một đoạn không?”
Minh Nguyên cười, “Không cần.”
Một lúc sau, Lệ Truyền Anh đứng đó không động đậy, cô hô to một tiếng từ xa, “Minh Nguyên.”
Minh Nguyên hai tay đút túi quần đang đi về hướng xe của mình.
Quay đầu nhìn thấy Lệ Truyền Anh đứng ở đó, có lẽ là do thời tiết quá nóng, tay của cô đặt lên trán mình.
“Sao vậy?” Minh Nguyên hỏi.
“Giúp một việc.”
Sau khi xuống lầu, lí trí khôi phục lại, cô cảm thấy làm như vậy khá hoang đường, lại gọi điện cho Minh Nguyên.
Sau khi cô đi, Minh Nguyên nhìn thấy vết máu trên ga giường.
Cô là lần đầu tiên, anh đã biết.
Anh cũng là lần đầu tiên, cô lại không hay biết.
Hai con người lần đầu tiên, đã làm ra được cái cảm giác của phim cấp ba, đây có lẽ công lao thuộc về sự lĩnh hội tình dục của hai người đều rất cao, chưa từng trải nghiệm qua nhưng cũng có chút hiểu biết.
Trong một phút, tất cả cảm xúc đều lăp lại trong đầu Lệ Truyền Anh.
Sao cô lại nhất thời hồ đồ, lên giường cùng với cái người tuyệt đối không có khả năng này chứ? Anh nhỏ hơn cô 3 tuổi đấy?
Rốt cuộc đúng là anh ta, hay là anh ta giả vờ ngớ ngẩn?
Tay cầm điện thoại, lại không cách nào gọi đi được.
Cô sợ đối diện với kết quả đó.
Sau khi Minh Nguyên ăn cơm xong, quay đầu lại nói với Lệ Truyền Anh, “Kĩ thuật trên giường quả thật không tệ đó, không nhìn ra là lần đầu tiên! Không biết còn tưởng là cô đã làm thịt vô số đàn ông rồi!”
Sắc mặt vốn thẹn thùng của Lệ Truyền Anh bỗng nhiên cười phá lên.
“Cô cười cái gì?”
“Tôi đang cười tôi lên giường cũng có thể tìm đúng người, lại tìm đến Minh gia đại thiếu gia! Không tệ đó chứ!” Lệ Truyền Anh không nhìn Minh Nguyên nữa, đầu hướng về phía trước.
Nói xong, cô dứng dậy rồi đi khỏi, Minh Nguyên thanh toán xong cũng đã theo Lệ Truyền Anh đi ra ngoài.
Lệ Truyền Anh suốt đoạn đường nhìn cửa kính bên đường, nhưng mà có thể thấy, có chút không tập trung.
Minh Nguyên ở bên cạnh cô.
“Như vậy là ý gì? Muốn theo đuổi chị à?” Lệ Truyền Anh hỏi.
“Không muốn. Sợ cô nghĩ không thông suốt. Sẽ tìm đến cái chết.”
Lệ Truyền Anh cười hả hê rồi nói, “Từ nhỏ đến lớn, những người nhìn tôi không vừa mắt khá nhiều, nhưng họ từng người một đều bị tôi đạp lên đầu. Tôi tìm cái chết à? Nực cười!”
“Vậy thì tốt!” Minh Nguyên nói, hai tay đút túi quần, đi về phía trước.
Chưa đi được vài bước, “boong” một tiếng, phía sau gáy bị vật gì đó đánh trúng.
Anh suýt chút nữa chấn thương não.
Minh Nguyên kiềm cơn giận quay đầu lại, nhìn thấy Lệ Truyền Anh đứng ở đó, một chân đang đứng, chân còn lại không mang giày, đang chạm đất, chiếc giày được tháo ra đó vừa gõ vào sau gáy anh.
“Chị khó khăn lắm mới ngoại tình một lần, lại là một người quen biết! Làm cho tôi không có chút ảo tưởng nào về đối tượng tình một đêm nữa. Tôi cứ tưởng anh ta thân hình chuẩn, kĩ thuật tốt, có cơ bắp, rất trẻ trung, tuy là không nhìn thấy, nhưng ít ra tôi đã ảo tưởng anh ta thành bạch mã hoàng tử. Sao lại là cậu?” Lệ Truyền Anh ở phía sau như muốn phát điên lên mà nói.
“Tôi khiến cô thất vọng sao?”
“Phải! Không ngờ đối tượng tình một đêm của tôi lại trông thế này!” Lệ Truyền Anh bịt chặt tai, giống như không muốn chấp nhận sự thật này.
Còn về điện thoại, cô vốn không cần thiết phải gọi.
Có thể đều nói hết những chi tiết này ra, chứng tỏ Minh Nguyên là là cái người đêm hôm đó.
Ảo tưởng xa vời bị hiện thực áp bức, vẫn là một người nhỏ hơn cô 3 tuổi.
Thật là ý trời trêu ngươi con người mà!