Rất Yêu, Rất Yêu Em
Chương 713 :
Ngày đăng: 03:40 19/04/20
Minh Nguyên về nhà hỏi Tăng Phàm vì sao chuyện thu mua thiết bị đo đạc cũng để Lệ Truyền Anh làm?
Tăng Phàm lấy làm lạ, hỏi, “Không phải không có hứng với cô ta à? Sao cậu lại biết cô ta đang mua thiết bị?”
“Mới gặp nè! Đáng lý phải để bộ phận chuyên môn thu mua chứ?” Minh Nguyên hỏi.
“Là thế này, cô ta là người phụ trách hạng mục vật liệu không gian chịu nhiệt cao, cụ thể chỉ có cô ta biết, cậu cũng biết là lý hóa mà sai một ly sẽ đi một dặm, bọn họ hiểu thì để tự họ đi làm.” Tăng Phàm nói rồi nhận điện thoại của giám đốc, đó là người Mỹ, ông nói với Tăng Phàm có một nhà cung ứng vật tư khổng lồ nghe nói đến vật liệu không gian chịu nhiệt cao nên đánh tiếng, biết đây là món đầu tư ngon ăn nên kêu Lệ Truyền Anh đi đàm phán.
“Cơ mà đối tác chức quyền cao, háo sắc, gọi cho cậu vì muốn cậu nói với Lệ Truyền Anh, cũng là đàn ông, cậu hiểu chứ.” Viện trưởng hắng giọng.
“Anh ta là nhà cung ứng, anh ta lẽ ra nên đu bám chúng ta, chứ tại sao tôi phải hiểu chuyện anh ta háo sắc hay không?” Tăng Phàm không hiểu lắm.
“Đối tác này là thượng tầng gán ghép cho tôi đấy, dây mơ rễ má gì cậu ngẫm đi là hiểu.” Viện trưởng nói.
Quan liêu không chỉ ở Trung Quốc mà ở Mỹ cũng có.
Cả thế giới đều ỷ mạnh hiếp yếu vậy đó.
Lúc Tăng Phàm nói với Lệ Truyền Anh, đã nói giảm nói tránh hết mức, còn cố tình chỉ đích danh đối phương rất háo sắc, bảo Lệ Truyền Anh cẩn thận.
“Háo sắc?” Lệ Truyền Anh hỏi, “Kệ chứ.”
Tăng Phàm cúp điện thoại, thấy mình vừa làm việc ác rồi.
Thấy Minh Nguyên vừa tắm xong, nói, “Hay mai con đi cùng Lệ Truyền Anh đi?”
Minh Nguyên nghĩ tới hôm nay bị ăn dép, xua tay, “Thôi, không đi.”
Mới nãy anh đi tắm, không nghe cuộc trò chuyện của Tăng Phàm và viện trưởng, vẫn chưa biết rõ đã vội từ chối rồi.
“Con không phải có ý với cô ta à? Chưa kể lần này cô ta phải gặp già dê đó.” Tăng Phàm nói, quan sát vẻ mặt của Minh Nguyên.
Minh Nguyên đang lau tóc liền dừng lại.
“Sáng mai 10 giờ, ở nhà hàng Lãng Đình, thương lượng ở đại sảnh, nhưng đối tác chọn nhà hàng này để bàn chuyện làm ăn với mục đích gì hẳn con tự hiểu. Thời gian cụ thể, hai người ngồi đâu, lát gửi con sau.” Tăng Phàm nói.
“Khỏi gửi, con không hứng, đó là chuyện sở nghiên cứu.” Minh Nguyên cầm khăn lên lầu.
Tức thì, điện thoại vang lên, anh đã bảo không hứng mà.
Hôm sau, Tống Dương tìm Minh Nguyên, chắc để bàn về chiến lực kinh doanh trong tương lai và hướng phát triển của công ty ở Mỹ, dù sao ở Mỹ đa số buôn bán đá quý mà, Venezuela sẽ đảm nhiệm khai khoáng và sản xuất.
“Đi đâu bàn đây?” Tống Dương hỏi.
“Nhà hàng Lãng Đình không?” Minh Nguyên bâng quơ nói.
Tống Dương nhíu mày, “Sao không về công ty mà phải tới Lãng Đình?”
“Không thích ở công ty, tôi thích đi khắp nơi hơn, cậu không biết à?” Minh Nguyên nói.
“Vậy tới đó đi.” Tống Dương đành chịu.
Lúc Minh Nguyên và Tống Dương tới liền thấy Lệ Truyền Anh đang ngồi đó với một người ngoại quốc.
Anh ta tầm 30-40 tuổi, vừa thấy là biết trăng hoa.
Mới đầu Lệ Truyền Anh không thấy Minh Nguyên, Minh Nguyên chọn một chỗ bên trong, phải đi qua Lệ Truyền Anh.
Anh đút túi đi qua, không ngờ Lệ Truyền Anh cũng chẳng thấy anh.
Lúc anh đi ngang qua cô, Minh Nguyên nghe thấy cô đang nói chuyện với đối tác, một tá thuật ngữ như phân tử chịu nhiệt, công thức vật lý, hình như còn cầm một tờ giấy diễn thuyết với đối phương.
Không… không thấy anh thật!
Minh Nguyên ngồi xuống với tâm trạng uất ức, khi nói chuyện với Tống Dương, anh luôn liếc sang phía Lệ Truyền Anh, cô cực giỏi ăn nói, hẳn là đầu óc cũng rất thông minh.
Minh Nguyên vẫn khẽ hắng giọng.
“Cảm rồi hả?” Tống Dương hỏi anh.
“Không sao, sáng nay dậy có chút thấy mệt.” Minh Nguyên từ vai Tống Dương nhìn thẳng tới chỗ Lệ Truyền Anh.
Vẫn đang nói…
“Tôi sắp đi, muốn gặp cô.” Minh Nguyên nói.
“Đi đâu?” Cô hỏi.
“Venezuela.”
Lệ Truyền Anh cười nhạt, “Quên mất cậu thường trú ở Venezuela, quên luôn giờ cậu là trụ cột của Minh gia.”
“Rảnh không? Rảnh thì ra ngoài ăn đi.” Minh Nguyên nói.
“Tan ca xong chắc rảnh.” Lệ Truyền Anh nói.
“Thế tối mai tan ca mình đi, ăn ở đâu?” Minh Nguyên hỏi.
“Nào cũng được, đâu phải hẹn hò gì, long trọng thế làm chi?” Lệ Truyền Anh chắc là đang làm thí nghiệm, Minh Nguyên có thể nghe tiếng thủy tinh chạm nhau.
“Ai nói không phải hẹn hò?” Minh Nguyên hỏi.
Lệ Truyền Anh cười thâm thúy, cứ như đang trêu Minh Nguyên mơ mộng hão huyền vậy.
Nhưng cô vẫn đồng ý, ăn trên đường ngoài ô cách viện nghiên cứu không xa.
7 giờ tối, Minh Nguyên đang đợi ở đó, Lệ Truyền Anh chạy bộ tới, nói, “Xin lỗi, chị đây nay có chút việc.”
“Tôi sắp đi, cô không cho tôi cái gì hả?” Minh Nguyên hỏi.
“Thấy chưa, nói trễ quá rồi? Nếu cậu nói sớm chị đã chuẩn bị rồi. Cậu không nói làm chị trở tay không kịp, phải rồi, phía trước có quán ăn Trung Hoa ngon lắm, chị bao.” Lệ Truyền Anh nói.
Trước giờ cô sống rất bất cần đời, mạnh mẽ kiên cường, mê hoặc say đắm người khác.
“Đừng có chị này chị nọ được không?” Minh Nguyên chau mày.
“Ồ, thế phải xưng hô thế nào? Gọi cậu là gì? Đại thiếu gia Minh gia?” Lệ Truyền Anh hỏi.
“Hôm đó cô gọi tôi là trai bao của cô mà phải không, về sau cứ gọi vậy đi.” Minh Nguyên nói.
Lệ Truyền Anh dừng bước, “Tôi chỉ nói giỡn, cậu cần chi hạ thấp bản thân vậy? Chưa kể tôi cũng có bao nuôi cậu đâu, cùng lắm cậu chỉ là một tên công tử bột thôi.”
Sau đó cô cười nhẹ.
“Không tặng tôi gì thật hả?” Minh Nguyên hỏi.
“Chưa chuẩn bị.”
Minh Nguyên cũng không cưỡng ép nhiều, hai người tới quán Trung Hoa ăn.
Ăn xong, khi Minh Nguyên sắp đi, Lệ Truyền Anh lấy một bình thủy tinh trong túi ra, giống hệt bình ước nguyện.
“Tặng cậu nè! Gấp quá nên cũng không tính là quà, cái này dùng dể làm thí nghiệm mà hết xài rồi, bên trong nó có khí, tôi có để hoa tươi bên trong, xem coi nó có thể sống được bao lâu, tùy duyên của cậu. Tặng cậu, có chê không đó?” Lệ Truyền Anh một tay chống cằm hỏi.
“Không chê.” Minh Nguyên cười, khi anh cười rất đẹp, hàm rắng trắng sứ.
Lệ Truyền Anh cũng cười.
……
Miêu Doanh Đông kêu người điều tra mọi tài liệu về Khâu Đông Duyệt.
Sau khi anh đã đưa Khâu Đông Duyệt lên núi.
Anh kêu thư ký điều tra từ lúc Khâu Đông Duyệt vào cô nhi viện, hình ảnh lúc ấy và lúc lên cấp ba, đại học, đều phải tra hết.
Anh muốn biết rõ xem cô có mặc hội chứng Stockholm syndrome không.
“Tra đi.” Anh nói với thư ký.
Anh rất ít khi kêu thư ký làm những chuyện riêng tư như vậy, đây là lần đầu tiên.
Ra lệnh rồi anh tựa lưng lên ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trong đầu hiện lên cái tên: Duyệt Nhi…