Rất Yêu, Rất Yêu Em
Chương 714 :
Ngày đăng: 03:40 19/04/20
Miêu Doanh Đông lại lần nữa xuất hiện ở trong văn phòng, lại lần nữa ngủ cùng Khâu Đông Duyệt.
Anh của bây giờ, vô cùng phản cảm với cô, mạng của hai đứa con tự tay chôn vùi, không biết cô là quá máu lạnh hay là quá ích kỷ.
Miêu Doanh Đông mỗi lần ngủ rồi cô liền đi. Anh biết cô đối với anh nỗi oán hận tương đối sâu sắc, cô mỗi lần đều muốn anh ở lại lâu một chút nhưng Miêu Doanh Đông trước nay không lưu lại lâu.
Anh cuối cùng là con người như thế nào, nhấc lên được, buông xuống được, tuyệt đối sẽ không dài dòng dây dưa không dứt khoát. Anh nói mãi mãi sẽ không làm loại người tình vì yêu mà trả giá cho đi tất cả, vĩnh viễn đều không phải.
Anh nắm giữ khống chế người khác, cũng nắm giữ khống chế chính mình.
Cảm giác của Miêu Doanh Đồng với khâu Đông Duyệt hơi phức tạp,
Kỳ thực nói phức tạp cũng không phức tạp, chủ yếu là Khâu Đông Duyệt con người này phức tạp.
Cuộc đời chia làm ba hoàn cảnh: nhìn bản thân, nhìn trời đất, nhìn chúng sinh. Miêu Doanh Đông hiện tại không dám nói quá anh đã gặp qua thiên địa, đã gặp qua một nửa chúng sinh còn Khâu Đông Duyệt đến bản thân còn chưa từng nhìn thấy vẫn cứ rơi vào nỗi khổ não của bản thân không đi ra được, điển hình tự đi tìm phiền não.
Miêu Doanh Đông đã biết chân tướng cô bỏ con, cô đã từng đi qua Haiti nhìn thấy sự nghèo đói ở nơi đó, biết con ra đời, người mẹ vô lực bảo vệ, đã từng xem qua triển lãm tranh của Châu Phi, cộng thêm trải nghiệm nỗi đau sâu sắc của cuộc sống từ nhỏ ở Cô nhi viện, lại thêm bé Thành. Cho nên cô đặt tất cả hi vọng sau khi đứa bé ra đời ký gửi lên bản thân đứa bé. Vậy người lớn đặt ở chỗ nào?
Nếu đứa bé ngoan cường có thể sinh tồn, nếu ko được liền diệt vong.
Đặc biệt là Miêu Doanh Đông, là bởi vì cô đối với anh không tín nhiệm, không tin tưởng anh sẽ cùng cô nuôi đứa bé cho nên mới có loại tư tưởng quái dị này.
Miêu Doanh Đông hút một điếu thuốc, nỗ lực đứng trên lập trường của Khâu Đông Duyệt để nghĩ cho Khâu Đông Duyệt.
Sự tứ cố vô thân của những đứa trẻ kiểu này chính là cảm giác kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng nghe chỉ có thể một mình lẻ loi trơ trọi trốn trong một góc. Miêu Doanh Đông hận cô nhưng cô loại cảm giác không nơi nương tựa của kiểu thiếu nữ việc gì cũng không có kinh nghiệm lại khiến anh đau lòng.
Người cái gì cũng không hiểu!
Tìm ra đường sống ở chỗ chết.
Sau khi Mình Nguyên đi hai ngày.
Anh kết bạn wechat của Lệ Truyền Anh, gửi số chuyến bay của mình gửi cho cô, ý gì chắc không cần nói cô cũng tự rõ.
Có điều Lệ Truyền Anh không để trong lòng, bởi vì cô công việc rất bận, xem xong tin nhắn wechat này một lát sau liền quên mất, tâm ý sâu sắc của tin nhắn này cô đương nhiên không cách nào hiểu được. Dù sao mỗi ngày trên tin nhắn wechat cũng có rất nhiều người sắp xếp nhiệm vụ cho cô. Một lát là sở trưởng, một lát là nhà cung cấp.
Cô không đi tiễn anh.
Minh Nguyên kỳ thực cũng biết cô sẽ không đến tiễn mình, gửi tin nhắn cho cô, chỉ là làm hài lòng nguyện vọng của chính bản thân mình. Vạn nhất cô muốn đến thì sao?
Quả là không có gì ngạc nhiên, chị cả không đến.
Lệ Truyền Anh rất nhanh chuyển chủ đề, cho tăng Phàn xem ảnh mình chụp lúc đi du lịch, núi sông rất đẹp, thác nước victoria, sự thay đổi lowsns của động vật châu phi, rất xinh đẹp.
Lệ Truyền Anh chỉ chú ý trượt ảnh trong điện thoại không để ý lập tức trượt ra bức tranh Minh Nguyên vẽ đó.
Ánh mắt Tăng Phàn rất tinh, vừa nhìn liền nhìn thấy.
Có điều cô cái gì cũng không nói, mặc dù cô nhìn thấy bên cạnh bản thảo có ký hai chữ " Minh Nguyên".
Bức tranh này do Mình Nguyên vẽ tương đối phơi bày.
Tăng Phàn đang nghĩ có chuyện gì, mặc dù hai người đều nói đối với nhau không có hứng thú, sao Minh Nguyên còn vẽ cho cô bức tranh phơi bày như vậy, rất rõ ràng. Người con gái trong bức tranh không rõ hình hài, nhìn đầu tóc chính là giống Lực Truyền Anh.
Điều này Phàn Tăng chính là không hiểu.
Dường như bức tranh này khiến Lệ Truyền Anh cũng cảm thấy bất ngờ không kịp đề phòng, cô hoang mang tắt điện thoại di động, vò tóc, nói “ ăn cơm, ăn cơm”.
Tăng Phàn chỉ là cười cười.
Có điều cô vẫn là nói ra sự việc với Minh Nguyên này.
Minh Nguyên hỏi: " Cô lưu bức tranh này lại sao?".
" không biết hai người các cháu rốt cuộc đang làm gì, có điều tôi nhìn trong tranh cháu đang không mặc quần áo, các cháu, rốt cuộc.." Phàn Tăng thật sự không hiểu, cô tự nhận tư tưởng rất cởi mở, nhưng nếu chỉ là có tình dục mà không có tình yêu, cô không đồng ý.
" Mẹ, con không hiểu " Minh Nguyên nói một câu.
Cô ấy vẫn thật sự không hiểu.
Ngày hôm sau Minh Nguyên lại hỏi Lệ Truyền Anh " cô lưu bức ảnh tôi gửi cho cô lại chưa?".
" Đúng, tốc độ của Tăng phó sở trưởng rất nhanh" Lệ Truyền Anh đang chải đầu, cô vừa mới ngủ dậy.
" vì sao lưu lại?" Minh Nguyên lại hỏi.
" Bởi vì cậu vẽ đẹp, rất hiếm lạ? Hạ bút liền lưu loát trôi chảy, nhân vật sinh động, vẽ lại là tôi, tôi vì sao không lưu lại, Lực Truyền Anh hỏi ngược lại " còn có ".
" còn có cái gì?" Minh Nguyên hỏi.
" thôi đi, không nói nữa, lời thực nói ra rất đau lòng, được rồi, Minh Nguyên, tôi phải đi làm, " Lệ Truyền Anh vừa nói vừa từ chỗ ngồi đứng dậy.