Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 716 :

Ngày đăng: 03:40 19/04/20


Lệ truyền Anh nói tin này cho sở trưởng.



Sở trưởng liên tục gọi điện thoại tới.



Chỉ cần Lệ Truyền Anh có bài luận văn, sở nghiên cứu đều để cô tự lựa chọn.



Giọng điệu của sở trưởng tự nhiên cũng khom lưng khụy gối, để ngày mai Lệ Truyền Anh sẽ đến làm. Vụ nổ không phải trách nhiệm của Lệ Truyền Anh, sở trưởng không muốn Lệ Truyền Anh nhắc chuyện cũ.



“Sở trưởng, coi chừng tôi sẽ khiếu nại anh đó!” Lệ Truyền Anh nói.



Cúp điện thoại.



Lúc nãy gọi điện là dùng bluetooth, Minh Nguyên nghe được.



“Em như vậy là được thế không chịu bỏ qua phải không.” Minh Nguyên nói một câu.



“Vậy thì sao? Chẳng lẽ bị đem bán còn giúp người ta đếm tiền?” Lệ Truyền Anh hỏi: “Lại nói, anh đi đâu đây?”



Vừa rồi nói chuyện với Văn Điện Thanh khiến Lệ Truyền Anh có chút rối loạn, lúc đó Minh Nguyên đã theo cô lên xe.



“Tùy em, nhưng làm thế nào cũng phải tới được chỗ tôi để xe.” Minh Nguyên nói.



Lệ Truyền Anh chợt quay đầu xe: “Không nói sớm, biết vậy không để cho cậu lên xe.”



“Ý của tôi em vẫn chưa rõ sao?” Minh Nguyên hỏi ngược lại Lệ Truyền Anh.



Ý của cậu đương nhiên Lệ Truyền Anh biết, nhưng tâm tư của một cậu thanh niên hôm nay một kiểu ngày mai kiểu khác, cô căn bản không để ý đến.



Đến chỗ đỗ xe của Minh Nguyên, Lệ Truyền Anh liền quay đầu đi.



Buổi tối Lệ Truyền Anh nghiên cứu sách chuyên ngành rất lâu để sửa đổi luận văn, có lẽ vì đầu óc phải suy nghĩ qua nhiều nên khó ngủ.



Cô là du học sinh tới từ Trung Quốc, ở trong nước bố mẹ đều là giáo sư đại học, trong nhà cũng có nhiều người là kỹ sư nổi tiếng, nghiên cứu về hàng không, điển hình của học trò nhà thư hương. Cô sống trong gia đình giàu có sung túc từ nhỏ, Văn Điện Thanh là học sinh của bố cô nên đối với hắn ta có sẵn sự tín nhiệm, không có tìm hiểu sâu về nhân phẩm của hắn.



Đi đi lại lại mấy vòng trong phòng vẫn không ngủ được, Lệ Truyền Anh lấy một chai rượu vang từ trong tủ rượu ra, đây là rượu lúc cô đi Pháp được người ta tặng, khá nặng, thích hợp với Lệ Truyền Anh, những lúc mất ngủ cô thường uống rượu, uống say thì lên giường nằm thoắt cái là đến khi trời sáng, dù sao cũng ở trong nhà mình nên không sao.



Cô cảm thấy mình uống đủ rồi, đứng cùng không vững, nằm xuống là có thể ngủ.



Lúc này chuông cửa lại vang lên.



Cô khó chịu hỏi một tiếng: “Ai vậy?”



“Tôi.” Là một giọng nam.



Bây giờ đầu óc Lệ Truyền Anh đã trống rỗng, giống như người nguyên thủy vậy.



Cô mơ hồ cảm thấy giọng nói này rất quen, nhưng không nhớ nổi là ai.



Bây giờ ánh mắt cô mơ màng, chỉ muốn lên giường.



Ra mở cửa, bước chân cô trẹo một cái, suýt chút nữa ngã vào người ở bên ngoài.



Minh Nguyên nhìn cô, áo hai dây, mặc quần ngủ bằng bông, nồng nặc mùi rượu.



Đầu cô dựa vào ngực Minh Nguyên, chút nữa là có thể ngủ.



Tựa như bản năng, tay cô từ hông Minh Nguyên lần sờ vào bên trong, tới chỗ nhạy cảm của hắn. Cơ bụng của Minh Nguyên thật rắn chắc, anh tới thật đúng lúc, giờ này trên người cô đã không còn chút lý trí nào, chỉ đơn thuần là bản năng nguyên thủy.



Minh Nguyên cứng rắn.



Lệ Truyền Anh sắc mặt đỏ bừng nhắm mắt lại.




“Cô còn chưa đi, làm sao tôi đi được? Mẹ tôi đi rồi, không có người chở về.” Minh Nguyên nói.



“Tôi đâu phải tài xế miễn phí của cậu, không có nghĩa vụ đưa đón cậu.”



“Dĩ nhiên tôi cũng không để cô làm không công. Tôi đem bản thân tặng cho cô đấy.”



Lệ Truyền Anh lần nữa như tú tài gặp phải binh, không muốn nói chuyện tiếp.



Minh Nguyên đã leo lên xe.



Cả đường đi anh ta cũng không có ý định xuống.



Lệ Truyền Anh cũng không sợ, hôm đó xảy ra chuyện như vậy là vì cô uống say, còn dưới tình huống bình thường, muốn chiếm tiện nghi của cô… không có cửa!



Lái xe trở về nhà, Lệ Truyền Anh từ dưới lầu nhận mấy kiện hàng chuyển phát nhanh, cô cầm không hết nên đẻ Minh Nguyên cầm giúp mình.



Minh tổng làm nhân viên bốc vác cũng không phải chuyện xấu.



Đi tới nhà của mình.



“Cả ngày cô mua gì đó?” Minh Nguyên nhìn thấy nhiều hàng chuyển phát nhanh như vậy nên hỏi.



“Quên mất, có mua một ít đồ, mở ra xem đi.” Nói xong, Lệ Truyền Anh đưa cho Minh Nguyên một cái kéo.



Hai người ngồi trên ghế salon bắt đầu mở hàng.



Rất nhiều đồ dùng, văn phòng phẩm, gối ô tô, mỹ phẩm, quần áo, có điều may mà không có áo lót, cô chưa bao giờ mua áo lót qua mạng.



Minh Nguyên mở gần hết các gói hàng, mỗi một lần mở ra anh liền nhíu mày một chút.



Có điều, có một gói hàng không viết gì ở bên ngoài, anh ta không biết rốt cuộc nó là cái gì?



Đợi anh mở ra thấy được đồ ở bên trong là một trò chơi tình dục nam to lớn.



Anh ta lập tức bật cười.



Lệ Truyền Anh nghe được anh cười, liền xoay đầu lại xem, tiếp theo “a” lên một tiếng, lập tức đưa tay lại cướp.



“Trả lại cho tôi.” Lệ Truyền Anh ở bên trái cướp, liền bị Minh Nguyên giấu ra phía sau.



Tình thế cấp bách, ngực Lệ Truyền Anh không ngừng đụng vào chân Minh Nguyên, làm cho anh hơi khó chịu.



“Có người thật tại sao lại còn dùng tới dụng cụ?” Minh Nguyên nhìn dáng vẻ tức giận tới nổ phổi của cô.



Cô nghĩ thầm, rốt cuộc lần này không cần dùng tới trí thông minh.



“Chị đây 27, nhu cầu chị mạnh, cậu quản được sao?” Lệ Truyền Anh tức giận trả lời.



“Lại còn xưng là chị, tôi mới không trả lại.”



“Là cái này dài hay của tôi dài?” Minh Nguyên lại hỏi.



“Cậu có biết xấu hổ không hả? Còn so ngắn dài với cái này?” Lệ Truyền Anh lại hỏi: “Lại nói, tôi chưa từng thấy cái này dài bao nhiêu, cậu đưa cho tôi.”



“Không cần, tôi đến.” Nói xong, Minh Nguyên liền mở gói hàng ra, nhìn chung dụng cụ dài khoảng 18cm.



“Cậu...” Lần này, Lệ Truyền Anh tức giận thật rồi.



“Là nó làm cô thoải mái hay là tôi làm thoải mái?” Minh Nguyên ở bên tai Lệ Truyền Anh hỏi.