Rất Yêu, Rất Yêu Em
Chương 718 :
Ngày đăng: 03:40 19/04/20
“ Tôi bây giờ nhận được sự kìm kẹp của hai anh em các người, quả nhiên đụng vào người của Miêu gia, không có kết quả tốt! Nhưng mà Minh Nguyên” Cố Nhị vẫn đang nhìn Minh Nguyên.
“Anh ta chính là một con chó nhỏ trung thành.” Miêu Doanh Đông lắc ly rượu ở trong tay nói.
“Vậy chị Đông thì sao? Là cái gì?” Cố Nhị lại hỏi.
“Chị Đông của cậu—“ Miêu Doanh Đông nghĩ một lúc,” Cô ấy là—
Miêu Doanh Đông nghĩ đến dáng vẻ không oán không hận nấu cơm, giặt quần áo cho anh, nhẫn nhục chịu khó của Khâu Đông Duyệt.
“Cô ấy là mơ ước của mọi người đàn ông, hòa thuận vui vẻ!”
Minh Nguyên kéo tay của Lệ Truyền Anh, bước đi ra.
“Mẹ cô gọi điện cho cô, mẹ cô muốn đến đây!” Mình Nguyên nói.
Lệ Truyền Anh mãi không nói ra lời, một lúc sau, hỏi, “mẹ tôi muốn đến, sao tôi lại không biết, mà anh lại biết?”
“Mẹ cô gọi điện thoại cho cô không liên lạc được, gọi cho mẹ tôi rồi! Tôi gọi điện thoại cho cô cũng không được, mẹ tôi biết cô đến đây, bảo tôi đến tìm cô.” Mình Nguyên nói.
Lệ Truyền Anh nghĩ thế nào cũng thấy kì lạ.
Lúc đến viện khoa học nghiên cứu, là cha tận tay dắt cô giao cho phó viện trưởng Tăng, đều là người Hoa cả.
Mẹ biết số điện thoại của Tăng Phàm, cũng không có gì là lạ.
Mẹ cô dự tính là chiều ngày mai đến, tôi sẽ đi theo!” Minh Nguyên lại nói.
“ Anh nghĩ anh là ai chứ? Chuẩn con rể sao? Chuyện của tôi, lấy lòng cha mẹ vợ cũng vô ích.” Lệ Truyền Anh gào lên với Minh Nguyên một câu,“Tôi chính là cô gái thời đại mới, có quyền tự chọn bạn đời!”
Hai người họ nói chuyện ở cửa đại sảnh.
“Vậy sao?” Minh Nguyên hỏi, nhanh chóng ôm qua eo của Lệ Truyền Anh, bắt đầu hôn cô say đắm.
Mắt của Lệ Truyền Anh mở rất là to, nhìn chằm chằm Minh Nguyên, chân đang đá anh.
“Ô, hôn rồi! Minh Nguyên không tồi đúng không.” Cố Nhị vẫn đang cùng Miêu Doanh Đông quan sát Minh Nguyên.
“So với cậu, nhưng mà nhanh rồi!” Khoé miệng Miêu Doanh Đông đang cười, nói với Cố Nhị một câu.
“Nhanh thì là nhanh, nhưng mà số lần tôi hôn còn nhiều hơn so với anh ta nhiều nhiều!” Nói xong Cố Nhị liền rời đi.
Cố Nhị rất thông minh, bởi vì anh biết tiếp sau đó Miêu Doanh Đông sẽ nói, “không dễ dàng có một đóa hoa đào của riêng mình, lại bị người ta lấy mất rồi.”
Miêu Doanh Đông thật sự là muốn nói như vậy, nhưng mà, anh nhìn thấy bóng dáng của Cố Nhị, cúi đầu cười cười.
Lúc Mình Nguyên hôn Lệ Truyền Anh,chân của Lệ Truyền Anh cứ ở dưới đá Minh Nguyên, dù cô lớn hơn Minh Nguyên ba tuổi, suy cho cùng vẫn là sức lực của một cô gái, thắng không nổi Minh Nguyên.
Sau khi Minh Nguyên hôn cô, nói nhỏ bên tai cô một câu, “Đừng có mà không cam tâm tình nguyện như vậy, nam thần của cô có thể đang nhìn cô đó!”
Câu nói này có tác dụng, quả nhiên Lệ Truyền Anh không dãy dụa nữa.
Hồi đó cô chỉ nhìn nam thần một cái, mấy năm nay cũng chẳng có nhớ nhung không quên anh ta, chỉ là nhìn thấy đẹp trai thôi, đó cũng là cái cớ để lần trước dùng để ngăn cản Minh Nguyên.
“Đừng để nam thần của cô nghĩ rằng cô mấy năm nay, vẫn cứ nhớ nhung anh ta, mà quên đi chuyện đại sự của bản thân mình, vậy thì cô có thể chịu thiệt nhiều hơn đó!” Minh Nguyên tiếp tục nói bên tai cô.
Lệ Truyền Anh nhắm mắt lại rồi, ngoan ngoãn để anh hôn.
Hôm nay cô phát hiện, Minh Nguyên thật sự rất lợi hại, một câu nói thôi đã nói thấu tim gan cô rồi.
Còn có lần trước, nói chuyện với Văn Điện Thanh, không chỉ để Văn Điện Thanh đừng có ôm mộng ảo tưởng với cô, đến cô còn rất kinh ngạc.
Cho nên, cô từ trên người Minh Nguyên ngẩng đầu lên, nói, “Anh có phải là giả làm heo ăn thịt hổ”
“Hai chúng ta ai là heo, ai là hổ? Đồ miệng hùm gan sứa!” Nói xong, Minh Nguyên kéo tay Lệ Truyền Anh đi.
“Anh và người đàn ông họ Cố là quan hệ gì?” cô hỏi Minh Nguyên.
“Anh ta không phải là nam thần của cô sao? Tại sao lại biến thành người đàn ông họ Cố?” Minh Nguyên hỏi.
“Kết hôn rồi, bộ nhớ của tôi tự nhiên xóa đi, người tôi chủ động xóa, đều là những người không đáng. Anh ta là người đàn ông đã kết hôn, có con rồi, tôi nhớ anh ta, tôi điên rồi sao?” Lệ Truyền Anh nói.
Ôi, lúc không biết tình trạng của người ta ngày ngày nhắc người ta, bây giờ biết rõ tình trạng của người ta rồi, thì đem người ta đạp xuống giếng, thật là hiện thực vậy cũng được, nhưng mà cũng bởi vì như vậy, Minh Nguyên cảm thấy cô rất đáng yêu, hiểu đạo lý là phẩm chất tuyệt hảo của một người con gái.
“Hôm nay cô không phải không đi làm sao?” Minh Nguyên hỏi.
“Được đó, Minh Nguyên, biểu lịch trình của tôi còn nắm rõ hơn cả bản thân tôi, xem ra là có làm bài tập rồi nhỉ, mẹ anh không nói với anh thứ sáu tôi đi dạy ở trường à? Tôi là giáo sư thỉnh giảng! Có vấn đề sao? Minh đại công tử!” Lệ Truyền Anh nói.
Khóe miệng Minh Nguyên xém chút thì bật cười, cả cuộc đời này của anh, chính là chưa đi đến trường bao giờ, ai mà biết được lại gặp phải người học đến nữ tiến sĩ chứ, hơn nữa còn là giáo sư thỉnh giảng?
“Xe của cô không ở đây, tôi đưa cô đi.” Minh Nguyên đã mặc xong quần áo.
Ngủ một giấc, anh rất có tinh thần, không giống với miếng thịt tươi trong ti vi thổi phồng, anh trẻ trung có sức lực, ý chí mạnh mẽ.
Lệ Truyền Anh có chút đau đầu, nghĩ trong lòng, anh xung phong nhận việc vậy thì tùy anh ta đi.
Đến khuôn viên trường đại học, Lệ Truyền Anh tháo vòng tay ra, bước xuống xe.
Lúc xuống xe, nhìn thấy một số học sinh lần lượt bước vào giảng đường.
Các học sinh đều đang đánh giá trang phục trên người cô.
Lệ Truyền Anh cúi đầu nhìn một cái, nghĩ trong bụng: có vấn đề sao?
Cô vẫy tay với Minh Nguyên, bước vào giảng đường.
Bên trong giảng đường có gương chỉnh quần áo, Lệ Truyền Anh đứng ở đó nhìn một cái, rất vừa vặn, quần jean chín tấc, áo hai dây trắng, áo vest màu nâu nhạt, chất liệu cũng không tệ, chạm vào hình như có thành phần là lụa tơ tằm, lại có chút sợi đay, cô không rõ là thương hiệu nào, chạm vào thực sự rất mát tay.
Học sinh đi ngang qua thấy, thấp giọng nói với nhau, “helmutlang, không có 10 con số mua không nổi”
Mẹ kiếp, đắt vậy sao?
Cô tuy là xuất thân giàu có, tài sản cũng tính là tầng lớp trung lưu trở lên, nhưng mà, tài lực của Minh Nguyên, cô vẫn còn lâu mới sánh kịp, cách rất xa rất xa.
Chắc là thuộc một thương hiêu của Prada.
Sáng sớm hôm nay Lệ Truyền Anh mặc quần áo, không chú ý đến thương hiệu, xem ra, có tiền vẫn là có lợi.
Nhưng mà, tấm lòng này, Lệ Truyền Anh sớm muộn sẽ trả lại anh.
Có lẽ mặc quần áo mới, tinh thần thoải mái, tiết học hôm nay của Lệ Truyền Anh giảng tương đối tốt.
Vốn dĩ giảng bài chính là thế mạnh của cô, cô giảng bài không xem giáo trình, giáo trình là làm cho học sinh xem, đầu óc cô rất tốt, tất cả nội dung nều nhớ trong đầu, lên bổng xuống trầm, cần dùng là có.
Tan học, chợt nhớ mẹ cô hôm nay sẽ đến.
Mở điện thoại ra, nhìn thấy wechat của mẹ, nói bà đã xuống máy bay rồi, bảo Truyền Lệ Anh đi đón.
“Không lo ở Trung Quốc đợi đi, đến Mỹ làm gì chứ? Lại đến thúc hôn sao?” Truyền Lệ Anh nói thầm trong bụng một câu.
Đi xuống lầu trường học, nhìn thấy xe của Minh Nguyên vẫn đậu ở đó, anh dựa vào xe, hai tay khoanh lại, đang nhìn Truyền Lệ Anh.
Xe của anh thật hào hoa, Rolls Royce
Anh đứng bên cạnh xe, nói thật, rất xuất chúng.
Truyền Lệ Anh có một số ảo giác, Minh Nguyên của bây giờ, chẳng phải là Cố Nhị của năm đó, đi hay ở đều không có ý nghĩa, nhưng để lại hoa đào vô số.
Con gái bây giờ, có ai không thích trai đẹp như thế này chứ?