Rất Yêu, Rất Yêu Em
Chương 745 :
Ngày đăng: 03:40 19/04/20
Khi Miêu Doanh Đông đưa Khâu Đông Duyệt về đã là thứ sáu.
Tối, Khâu Đông Duyệt thấy các con đều ngủ hết thì cũng về phòng ngủ.
Khâu Đông Duyệt vừa nằm lên giường, Miêu Doanh Đông đã ôm lấy eo, hôn lên cổ cô.
Khâu Đông Duyệt híp mắt, “Anh nhớ em hả?”
Miêu Doanh Đông không rảnh trả lời, theo đó anh xé áo của Khâu Đông Duyệt.
Thứ bảy hôm sau.
Các con mới sáng sớm đã dậy cả rồi, Khâu Đông Duyệt thức dậy chăm chúng.
Những đứa trẻ vừa rời giường đã chạy tới nhà Nam Lịch Viễn.
Hai nhà này giống nhau đều là hai đứa con trai một đứa con gái.
Cơ mà con gái Nam gia là đứa thứ hai, còn Miêu gia là đứa thứ ba.
Sau khi Miêu Doanh Đông dậy, thấy trong nhà quá đỗi yên tĩnh liền đoán rằng các con sang nhà Nam Lịch Viễn chơi hết rồi.
Người làm nói Khâu Đông Duyệt và các con đều đã dùng bữa.
Bèn làm những món đơn giản cho anh.
Anh thay đồ ngồi trên sô pha đọc sách.
Qua một lúc, anh nghe thấy Nam Lịch Viễn rủ anh đánh cờ tướng.
Miêu Doanh Đông tới nhà Nam Lịch Viễn.
Lúc vào cửa, anh thấy Cố Niệm Đồng đang ngồi phía sau quầy bar viết gì đó.
Những đứa bé chắc đều đang chơi trên lầu.
Cố Niệm Đồng trước giờ vẫn để con cái tự do phát triển, không quản lý lắm.
Mái tóc đen dài, lúc thì cô viết, lúc thì ngẩng đầu lên nghĩ gì đó rồi tiếp tục cúi đầu viết.
“Sao Tam Nhi không đi chăm sóc con vậy?” Miêu Doanh Đông ngồi trên sô pha, tiện thể hỏi.
“Em hả? Em muốn làm Watchmen trong Đồng Xanh, cho con cái tự do chứ không nghiêm khắc với nó! Cơ mà Duyệt Nhi nhà anh trông coi rất cẩn thận, chả cần em đâu.” Cố Niệm Đồng nói xong tiếp tục cúi đầu viết.
Nam Lịch Viễn và Miêu Doanh Đông bắt đầu chơi cờ tướng.
Chưa được lâu, những đứa trẻ xuống lầu, Khâu Đông Duyệt cũng xuống theo.
Sáu đứa con nít đứa vẽ đứa xem sách, tạm thời yên tĩnh.
“Tam Nhi, cậu đang viết gì đó?” Khâu Đông Duyệt thấy vẻ mặt chau mày của Cố Niệm Đồng bèn hỏi.
“Năm mới phải về nhà mà, tớ đang nghĩ nên mua đồ gì cho cha mẹ, anh hai chị dâu, cháu gái cháu trai, chậc, có vẻ khó quá!” Cố Niệm Đồng nhíu mày.
Quà cho người thân thì không thể qua loa được, không thì Cố Minh Thành là người đầu tiên xử trí cô.
Phải có tâm! Có tâm!
Không cần mắc nhưng phải có lòng!
“Năm nay cậu lại tính về Hải Thành ăn Tết hả?” Khâu Đông Duyệt hỏi.
Vừa nói vừa tặng Cố Niệm Đồng một phong lì xì to đùng.
Cố Niệm Đồng híp mắt cười, “Cám ơn anh hai, chị dâu!”
Đỗ Nhược chỉ hơn cô một tuổi nhưng vì tiền, cô tự động gọi Đỗ Nhược là “chị dâu”!
Sau đó Cố Nhị lấy lì xì ra, nói, “Anh ba và chị dâu anh đây cũng không bạc đãi em đâu!”
“Cám ơn anh ba, chị dâu!” Cố Niệm Đồng nói rất ngọt.
Cố Niệm Đồng nghĩ, năm nay bị sao vậy? Mấy năm trước tặng lì xì cũng có tới tấp vậy đâu?
Qua một lúc, Cố Minh Thành lấy một túi lì xì to đùng, cực kì to, “Năm mới, cho con phong lì xì mừng tuổi 100 ngàn, bao lì xì nhét không vừa, lát cha chuyển khoản cho con, nhớ đấy, người cho lì xì cho con đều là trưởng bối và anh trai con, con là vãn bối đó!”
Cố Minh Thành nói.
Cố Niệm Đồng nghĩ: Sao cha nói không đầu không đuôi cái gì vậy?
Khâu Đông Duyệt nhìn Miêu Doanh Đông, ý rất rõ ràng: Trong nhà này chỉ có anh là chưa đưa lì xì, Tam Nhi ít ra cũng gọi anh tiếng anh hai mà anh lại không đưa à?
Nói thật thì trước kia, Cố gia không có quy định này, không tặng lì xì cho Cố Niệm Đồng.
Miêu Doanh Đông lấy điện thoại ra, cười nói, “Có ý nói về anh đúng không ạ? Anh là anh hai hiển nhiên không thể quỵt Tam Nhi rồi. Đi gấp quá không có lấy lì xì, anh học theo chú Cố chuyển thẳng cho em đó, nhưng không thể vượt mặt chú Cố được, cho em 99 ngàn 9 trăm thôi!”
Nói xong liền gửi lì xì ngày cho Cố Niệm Đồng.
Cố Niệm Đồng cười típ mắt, chạy tới sau lưng Miêu Doanh Đông, vỗ vai anh, “Để lát em coi hai anh trai em có gửi nhiều như anh không, nếu không nhiều bằng thì từ giờ anh là anh ruột em nhé! Em sẽ không nhận hai anh hai kia nữa, em tham tiền, anh không biết à?”
Nam Lịch Viễn bật cười, mọi người cùng cười.
Năm nay Cố Hành Cương và Cố Vi Hằng gửi tiền mừng tuổi cho Cố Niệm Đồng trên bàn ăn là chủ ý của Cố Minh Thành.
Ai cũng cho là có lẽ vì Tam Nhi gần 30 tuổi rồi, không gửi nhiều tiền lì xì cho cô nữa.
Chỉ có Miêu Doanh Đông…
Ăn cơm xong, mọi người cùng đánh bài.
Nam Lịch Viễn không chơi, anh ngồi trên sô pha nói về chuyện tối qua với Cố Niệm Đồng, tối qua Diệp Mậu Sâm gửi tin nhắn chúc năm mới cho cô.
Chỉ chúc vậy thôi.
Cố Niệm Đồng không trả lời nhưng Nam Lịch Viễn vẫn xoáy tít suốt!
Có thể thấy trong mắt anh không chứa nổi một hạt cát nào.
Hai người ở sô pha nói chuyện rất to, hiển nhiên truyền tới người đang chơi bài, Miêu Doanh Cửu, Khương Thục Đồng và Đỗ Nhược đang nói về hộp mỹ phẩm đặt riêng lần trước mua dùng rất được.
Năm nay, Cố Hành Cương, Cố Vi Hằng và Miêu Doanh Đông không đánh mạt cược mà đánh bài Tây.
Lần này, Khâu Đông Duyệt có ngồi vào bàn đánh bài, Miêu Doanh Đông chỉ dạy cho cô chơi.
Khâu Đông Duyệt khá giỏi, học rất nhanh.
Miêu Doanh Đông xoa đầu cô, “Được đó, lần này sẽ không khiến anh thảm bại nữa.”
“Diệp Mậu Sâm” của Nam Lịch Viễn vẫn truyền tới tai những người đang chơi bài.
Miêu Doanh Đông vừa chơi vừa bâng quơ nói, “Tam Nhi lại sao vậy? không phải lần trước đã xử lý xong Diệp Mậu Sâm cho em rồi hả? Sao giờ lại xuất hiện nữa vậy?”