Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 746 :

Ngày đăng: 03:40 19/04/20


“Đó chỉ là anh ấy mất công ty thôi, nhưng người thì vẫn còn đó mà!” Cố Niệm Đồng nói.



“Vậy xem ra, số tiền mà Lịch Viễn bỏ ra là uổng phí rồi!” Miêu Doanh Đông đặt tay lên vai Khâu Đông Duyệt nói.



“Cũng không hẳn là vậy, hiện giờ công ty không còn là của chúng ta nữa!” Cố Niệm Đồng nói.



“Đánh sai bài rồi!” Miêu Doanh Đông nhìn Khâu Đông Duyệt nói, không để ý tới suy nghĩ này của Cố Niệm Đồng, anh tập trung đánh bài, “Lại muốn để chồng em thua sạch nữa sao?”



“Chẳng phải đây là lần đầu em học cách đánh bài sao?” Khâu Đông Duyệt nói.



“Cố Niệm Đồng, con lên đây một chút!” Cố Minh Thành đứng trên lầu thang réo.



Ông rất ít khi gọi cả họ lẫn tên của Cố Niệm Đồng, hơn nữa thái độ hiện giờ của Cố Minh Thành rất nghiêm túc, giống như có chuyện gì sắp xảy ra vậy.



Mọi người hơi ngẩng đầu, nhìn về hướng của Cố Minh Thành.



Cố Niệm Đồng cũng rất sợ, từ nhỏ đến lớn, Cố Minh Thành rất hiếm khi gọi cô như vậy, đều gọi cô là “Tam Nhi” “Tam Nhi”.



Cô không hiểu có chuyện gì đang xảy ra, cô đứng dậy rồi đi lên lầu.



Nam Lịch Viễn thì đứng dưới nhà đợi.



Cố Minh Thành đi trước, Cố Niệm Đồng theo sau, hai người đi vào phòng sách.



“Cha, cha tìm con có việc gì vậy?” Cố Niệm Đồng hỏi.



“Quỳ xuống!”



Cố Niệm Đồng ngẩn người ra “Cha cổ hủ quá đấy!”



“Cha kêu con quỳ xuống!” Cố Minh Thành cực kì nghiêm túc nói.



Cố Niệm Đồng chẳng biết làm gì hơn, cô đành quỳ xuống theo lời ông, mặc dù chẳng hiểu đã xảy ra chuyện gì, sao cha lại bắt cô làm vậy.



“Con thề đi!” Cố Minh Thành nói tiếp.



“Thề cái gì ạ?”



“Thề Cố Niệm Đồng con cả đời này, bảo đảm sẽ không làm ra những chuyện bại hoại gia phong, cả đời này chỉ yêu một mình Nam Lịch Viễn, sẽ ở bên nó, yêu nó cả đời!” Cố Minh Thành nói.



Cố Niệm Đồng suy nghĩ, năm nay sao cha lại kì lạ như vậy?



Hơn nữa, “bại hoại gia phong” cái từ khó nghe này, ông nói cứ như cô...



Nhưng nhìn thái độ hiện giờ của cha, Cố Niệm Đồng không còn cách nào khác, đành phải thề theo ý ông.



“Còn nữa chuyện con thề, không cần nói với Nam Lịch Viễn, cũng không cần nói với ai khác!” Cố Minh Thành lại nói.



Cố Niệm Đồng cũng không muốn nói, nhưng cô sợ mình không giữ bí mật được, lại nói cho Nam Lịch Viễn biết.



Cả đời này của cô, cô chưa từng giấu anh chuyện gì.



Sau khi Cố Niệm Đồng đọc lời thề xong, cô xuống lầu.




“Những gì Tam Nhi nói không sai.” Miêu Doanh Cửu nói.



“Bọn họ sản xuất thứ gì, anh hai?” Cố Niệm Đồng hỏi.



“Hạt nhân.”



“Qủa nhiên như em nghĩ! Em đoán việc đầu tư của anh sẽ thu về lợi nhuận rất cao, gấp mấy trăm lần số tiền ban đầu anh bỏ ra. Anh kiếm được nhiều tiền như vậy, lần này anh cho em tiền lì xì, khi nhận nó em sẽ không có một chút áp lực nào về mặt tâm lý nữa! Phải không, anh hai? Nhưng gần đây thời tiết ở miền Nam không được tốt lắm, tốt nhất là anh nên để tài xế nhà mình chở anh đi hoặc là ngồi tàu điện ngầm đi, đừng ngồi máy bay! Cha…” Tam Nhi lại nói.



Cố Niệm Đồng nhìn về phía cha mình, ý cô là muốn tài xế của cha chở Miêu Doanh Đông đi.



“Biết rồi. còn nữa, lúc đang ăn thì không được nói chuyện, lúc người khác ngủ thì không được làm ồn, đây là những gì mà từ nhỏ ta đã dạy con! Bắt đầu từ bây giờ, con không được phép nói chuyện!” Mặt Cố Minh Thành tối sầm lại, ông nói



Cũng không biết là gần đây cha bị gì nữa.



Nãy giờ Miêu Doanh Đông cứ ngồi ăn cơm, gắp thức ăn cho Khâu Đông Duyệt!



Cố Niệm Đồng nhìn Nam Lịch Viễn một cái, rồi mếu máo nhìn cha.



“Anh hai, lần này anh đi, nhất định phải cẩn thận đó! Duyệt Nhi ở nhà đợi anh, mọi người đều đợi anh.” Cố Niệm Đồng lại cười rồi nói.



“Biết rồi!”



“Con nói nhiều quá! Ăn cơm đi!” Cố Minh Thành lại trách cô.



Cố Niệm Đồng bắt đầu không vui, ăn cơm. Nhưng cô vừa nhìn Nam Lịch Viễn, là bắt đầu cười.



Chân còn gác lên chân Nam Lịch Viễn.



Đũa của Miêu Doanh Đông rơi xuống đất, lúc anh cúi xuống nhặt đũa lên đã nhìn thấy.



Anh đứng dậy, đưa chiếc đũa cho dì, để dì mang đi rửa giúp anh.



Cố Minh Thành nhìn Miêu Doanh Đông một cái.



Miêu Doanh Đông vẫn như trước, trong lòng có những suy tính mà người khác không thể đoán được, anh vẫn như trước đây, đối xử với Khâu Đông Duyệt rất tốt.



Có lẽ thực hư chuyện tình cảm của họ như thế nào, chỉ có họ là người biết rõ nhất.



Tam Nhi nói nhiều quá rồi!



Buổi tối, Miêu Doanh Đông rất thô bạo với Khâu Đông Duyệt.



Chiếc giường lắc lư mạnh đến nỗi Cố Niệm Đồng và Nam Lịch Viễn ở phòng bên cạnh đều nghe thấy.



“Doanh Đông đang làm cái trò gì vậy?” Nam Lịch Viễn nói.



“Chẳng phải mai sáng anh ấy phải đi rồi sao!” Cố Niệm Đồng đáp.



“Cũng đúng, bọn họ chỉ còn thời gian một ngày ở cạnh nhau!”



“Đừng nói một ngày, cho dù là nửa ngày, em cũng không nỡ rời xa anh, huống chi là một ngày!” Cố Niệm Đồng nói.