Rất Yêu, Rất Yêu Em
Chương 79 : Đối với cô ta vô cùng yêu thương
Ngày đăng: 03:32 19/04/20
Giống như giữa Cố Minh Thành và Khương Thục Đồng hai người chưa từng có qua cái ôm như thế này, hai người dưới một số tình trạng, cũng là trực tiếp vào cuộc, những thời khắc ấm áp và ám muội như thế này vô cùng ít.
Cố Minh Thành không có trực tiếp để Khương Thục Đồng lên giường, cứ như vậy ôm lại cô ta, đang hít mùi hương thoát ra từ trên người cô ta.
Khương Thục Đồng cũng hơi ốm đó, nhưng mà thật tình thì do xương cốt của cô ta nhỏ, da thịt không nhiều, cho nên, khi ôm trên người, rất mềm dẻo, ôm trong tay cảm thấy rất tốt.
Hiện giờ, cô ta y như một đứa bé không biết lớn vậy, nằm trong lòng của Cố Minh Thành, dịu dàng, yếu ớt, khi bình thường cô ta ít khi có bộ dạng như thế này.
Thực sự thì Khương Thục Đồng là một người bên ngoài yếu đuối bên trong lại rất cứng rắn, cô ta cũng biết khóc, nhưng lại ít khi biểu hiện sự nhu nhược, dù sao bị đánh gãy răng nuốt vào trong bụng, cô ta cũng không lên tiếng.
Lần đầu tiên, Cố Minh Thành đối với cô ta, lại có một cảm giác như đối xử với con gái vậy, quả nhiên không tự giác đầu lại cúi xuống, dựa trên trán của Khương Thục Đồng, rất có tình cảm ấm áp, đầu của anh ta đã dũi mấy cái trên trán của cô ta.
Vì cô ta đang ngủ, cho nên không phản kháng, rất nhu nhược, khiến Cố Minh Thành cảm thấy trong khoảnh khắc hiện nay vô cùng tốt đẹp.
Có thể trước đây, đối với cô ta có chút tàn nhẫn, luôn đối xử với cô ta như một phụ nữ vậy, khoảnh khắc đối xử với cô ta như một phụ nữ trên giường nhiều hơn.
Thực sự, cô ta rõ ràng chỉ là một cô gái nhỏ bé, mới hai mươi bốn năm tuổi, anh ta lại lớn tuổi hơn cô ta rất nhiều, nhưng lại không biết yêu thương cô ta - -
Cố Minh Thành cứ như vậy ôm lại Khương Thục Đồng, đã ôm rất lâu rất lâu rồi, đến khi tay anh ta có chút mõi, mới buông cô ta nằm xuống, có thể đã uống trà gừng, cô ta bắt đầu hạ sốt, trên trán bắt đầu đỗ mồ hôi, những giọt mồ hôi đậm đà, Cố Minh Thành đã giúp Cô ta đắp mền.
Đêm nay, anh ta luôn ở bên cạnh cô ta.
Điều quan trọng nhất là, trong nhà Khương Thục Đồng chỉ có một chiếc giường, anh ta muốn ngủ, cũng không có chỗ để ngủ, chủ yếu, anh ta sợ Khương Thục Đồng sẽ đá tấm mền ra.
Một cây đèn đầu giường nhỏ đang chiếu sáng, chiếu lên trên mặt do mệt mõi mà phát sốt của Khương Thục Đồng.
Cố Minh Thành quả nhiên đêm nay không hề chớp mắt, cũng không có ý muốn đi ngủ, anh ta cũng có chút ngạc nhiên.
Khi trời sáng, cơn sốt của Khương Thục Đồng đã hạ.
Khi cô ta đứng dậy muốn đi vệ sinh, vừa đẩy cánh cửa ra, liền nhìn thấy một dáng người của đàn ông.
Khương Thục Đồng "Á" một tiếng, đôi tay che lại đôi mắt, liền từ phòng vệ sinh lui ra.
Chỉ nhìn thấy một dáng người phía sau của một người đàn ông, cũng không nhìn rõ người đó là ai nữa.
Cô ta đã lui về lại giường của mình, ngồi trên giường suy nghĩ người đàn ông đó là ai, một cảnh của đêm qua lại dồn lên trong lòng.
Hôm nay đã hẹn với Lục Chí Khiêm phải mang chìa khóa trả cho Khương Thục Đồng.
Khương Thục Đồng đặt biệt mệt mõi, cởi ra đôi giày cao gót, thì nằm lên giường, đã ngủ đi trên giường.
"Có mệt không?" Lục Chí Khiêm hỏi, "Hôm nay cô trực tiếp từ công ty đến cửa tiệm sao? Cô là một người phụ nữ, lại phải đi làm, lại tự mở cửa tiệm, rất mệt đó."
Khương Thục Đồng không nghe rõ, trên cơ bản cô ta đang dưới trạng thái chỉ một giây thôi thì có thể ngủ đi.
"Tôi giúp cô xoa chân." Lục Chí Khiêm Ngồi sợ dưới chân của, đang nhẹ nhàng xoa, và nói, "Khi đó còn đang ở bên tôi, cũng chưa từng trải nghiệm qua những ngày khó khăn này, đúng là làm khó cô rồi."
Câu nói này đã lọt vào trong lòng của Khương Thục Đồng, là trước đây chưa biết lập nghiệp lại khó khăn như vậy, hiện nay cô ta vẫn còn nợ Cố Minh Thành rất nhiều tiền, mỗi ngày đều như chiến tranh vậy.
Lời nói của Lục Chí Khiêm, thực sự đã nói đến trong lòng cô ta.
Lục Chí Khiêm thấy được phản ứng của Khương Thục Đồng, anh ta biết được Khương Thục Đồng là một người rất có tình cảm, lúc này, anh ta đã ngồi trên giường, lại giúp Cường tục đồng ấn vai.
Khương Thục Đồng vẫn còn đang chìm đắm trong những lời nói của Lục Chí Khiêm, đối với hành vi của Lục Chí Khiêm cũng không có phản ứng gì.
Tay của Lục Chí Khiêm ấn trên vai của Khương Thục Đồng, nhẹ nhàng cúi người, đôi môi đang hướng qua cổ của Khương Thục Đồng, chuẩn bị hôn xuống.
Đúng lúc Khương Thục Đồng quay đầu, thì nhìn thấy.
Cô ta liền hoang mang ngồi dậy, "Lục Chí Khiêm, anh làm gì vậy?"
Lục Chí Khiêm y như không có chuyện gì vậy, "Không có chuyện gì, nhớ lại những ngày tháng trước cô vẫn còn là vợ của tôi, khi đó luôn oán trách cô không phải gái còn trinh, hiện nay trên thế giới còn bao nhiêu cô gái còn trinh chứ? Nếu như hiện nay cô vẫn muốn cùng tôi ở bên nhau, cô suy nghĩ thêm, lúc nãy do tôi không làm chủ được bản thân."
Nói xong, anh ta đứng dậy thì quay về.
Một bộ dạng không có dây dưa.
Thực sự Lục Chí Khiêm là người như thế nào, nhưng mà anh ta nhìn thấy Cố Minh Thành đến Thượng Hải lại liên hệ với cô ta, anh ta đã gấp lắm rồi.
Chỉ chấp nhận cho con chó gấp rồi được nhảy tường, anh ta gấp rồi không chấp nhận cho gửi video sao?
Hơn thế nữa, anh ta cũng không làm chuyện mất đạo đức gì.