Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 81 : Cổ tổng, cảm ơn anh

Ngày đăng: 03:32 19/04/20


Khương Thục Đồng khom người xuống, búng vào má của Từ Tranh Dương, "Chị cũng nhớ em đó! Sao em lại ở đây?"



"Em và ba ở đây đợi chú Cố, chị cũng theo xe chúng em về chứ? Em đã rất lâu không gặp chị rồi, muốn trò chuyện với chị." Từ Tranh Dương là thật lòng nhớ Khương Thục Đồng đó.



"Không cần đâu. Chị và chú này phải về nhà rồi." Nghĩ đến trên xe có Cố Minh Thành ngồi đó, Khương Thục Đồng y như có cám giác không thoải mái khi bị anh ta chăm chút nhìn.



Xe của Lục Chí Khiêm sớm đã bán đi trả nợ rồi, hai người là đón xe đến đây.



Từ Tranh Dương nhìn Lục Chí Khiêm, giống như có chút không hiểu quan hệ giữa Khương Thục Đồng và Lục Chí Khiêm, dù sao quan hệ trước đây giữa chú Cố và Khương Thục Đồng đặc biệt tốt, ánh mắt nghi ngờ của thằng bé nhìn Lục Chí Khiêm.



"Thục Đồng, lên xe thôi, nới đây cách thành phố cũng rất xa đấy, không tiện đón xe đâu." Từ Mậu Thận hạ cửa kính xuống, nhìn Khương Thục Đồng nói.



Vì Khương Thục Đồng và Lục Chí Khiêm đứng bên phải của chiếc xe, cho nên, Từ Mậu Thận đã hạ xuống cửa kính bên phải.



Sắc mặt đang cúi đầu nhìn điện thoại của Cố Minh Thành đã xuất hiện trong mắt của Khương Thục Đồng, xem ra đối với Khương Thục Đồng và Lục Chí Khiêm không có chút ít quan tâm.



"Không đâu!" Tách biệt Cố Minh Thành nói chuyện với Từ Mậu Thận, Khương Thục Đồng cảm thấy có chút xấu hổ.



"Như vậy đi, tôi đưa hai người về nhà. Nơi này không dễ đón xe đâu, bác trai còn nhiều chuyện hậu sự phải lo đó, chẳng qua đưa hai người một đoạn thôi, cô sợ gì chứ?"



Cũng đúng, nếu như không phải trong lòng bản thân có ma, cô ta sợ gì chứ.



Cô ta quay đầu lại nhìn Lục Chí Khiêm, Lục Chí Khiêm cũng đồng ý, hai người đã bước lên xe.



Cô ta và Lục Chí Khiêm chia nhau ngồi vào hai bên của Từ Tranh Dương, trên đường về luôn nói chuyện đi học của Từ Tranh Dương, mỗi đứa bé đều có ý chí muốn làm nhân vật chính, Khương Thục Đồng cũng đúng lúc hỏi những câu hỏi, không khí cũng rất hòa nhã đó.



Từ Mậu Thận nhìn từ kính chiếu hậu nói, "Thục Đồng, nếu như cô thích trẻ con như vậy, sao không tự sinh một đứa chứ?"



Khương Thục Đồng vẫn chưa suy nghĩ nên trả lời như thế nào, Lục Chí Khiêm đã nói, "Áp lực lớn quá, vẫn chưa có quyết định."



Y hệt như sau này sẽ cùng anh ta sinh con vậy.



Từ Mậu Thận đưa Lục Chí Khiêm về đến nhà, Khương Thục Đồng cũng theo bước xuống xe, sau khi đến Hải Thành, cô ta đã không ngừng nghĩ đã đến tham gia tang lễ của ba chồng, nơi ở vẫn chưa tìm được, hơn nữa, lần này muốn thăm mẹ chồng, ba chồng đã mất rồi, chắc mẹ chồng cũng khó mà chấp nhận.


Khương Thục Đồng không biết anh ta cố tình hay là vô tâm.



Nhưng mà trong lòng cô ta rất thản nhiên, dù sao anh ta cũng chưa ngủ chung phòng với Lục Chí Khiêm.



Lục Chí Khiêm ở lại nhà của Cố Minh Thành, cảm thấy trong lòng áy náy, dù sao trước đây anh ta cũng từng gửi qua loại video đó cho Cố Minh Thành, Cố Minh Thành đối với Lục Chí Khiêm, cũng không quan tâm gì nhiều.



Lục Chí Khiêm biết, sở dĩ hôm nay lại có ưu đãi như thế này, hoàn toàn vì có Khương Thục Đồng, có thể thấy được, Cố Minh Thành đối với Khương Thục Đồng vẫn còn tình cảm, nguyên nhân cụ thể hai người chia tay, Lục Chí Khiêm không viết, Khương Thục Đồng cũng không nói với anh ta.



Đây là lần đầu tiên nhà của Cố Minh Thành lại có nhiều người như vậy, khi buổi tối ăn cơm, anh ta không có xuống, nhờ dì giúp việc bưng lên lầu cho anh ta, Khương Thục Đồng cảm thấy có thể do anh ta không muốn gặp người nào đó, cũng may có bầu không khí hoạt bát của Từ Tranh Dương, không thôi chắc ngại ngùng đến chết.



Sau khi ăn xong cơm, Khương Thục Đồng cảm thấy cô ta nên đi cám ơn Cố Minh Thành, dù sao đã mang lại cho anh ta không ít phiền phức.



Đúng lúc dì giúp việc bước vào, trong tay đang bưng một cái mâm, giống như là thuốc.



"Tiểu thư, ông chủ nói trên lưng của cô bị thương, tôi giúp cô bôi thuốc." Dì giúp việc rất khách sao nhìn Khương Thục Đồng nói.



Không nói Khương Thục Đồng cũng quên luôn, trên lưng của cô ta đã bị thương.



Cũng may có dì nhắc nhỡ, cô ta mới nhớ ra, đã ngoan ngoan năm sấp trên giường.



Sau khi bôi xong thuốc, Khương Thục Đồng muốn đi cám ơn Cố Minh Thành.



Sau khi Khương Thục Đồng gõ cửa, Cố Minh Thành cho cô ta bước vào.



Khi bước vào trong, Cố Minh Thành vừa cởi xuống áo sơ mi, anh ta đang thay quần áo.



Khương Thục Đồng thì nhăn mày, sao cô ta lại may mắn như vậy chứ, sao mỗi lần gõ cửa của anh ta đều đúng lúc Cố Minh Thành đang thay quần áo vậy?



Cố Minh Thành chưa hoàn chỉnh mặc lại quần áo, chỉ mặc cái áo t shirt trồng đầu màu xám lợt, không hợp với vẻ mặt lạnh lùng thường ngày của anh ta, nhưng mà cũng thể hiện được anh ta càng dễ tiếp cận hơn.



"Cố Tổng, cám ơn anh." Khương Thục Đồng nói.



"Cám ơn gì?" Cố Minh Thành tùy ý từ trong tay lấy qua một cuốn sách lên xem.