Resident Evil 2 - Vịnh Caliban

Chương 9 :

Ngày đăng: 09:31 18/04/20


Dịch giả: Lioncoeur, Hoa Thần, Christie, Twiness_nast, Beautiful_ada, Machinator



Trong lúc Steve đang đọc to, Rebecca thấy David cứ liên tục nhìn xuống đồng hồ rồi dõi về phía cánh cửa. Cô nghĩ là chưa đến mười phút đâu, nhưng cũng sắp rồi. John và Karen vẫn chưa quay lại.



“… Nơi từng cái được thiết kế để ứng dụng vào việc đo lường khả năng tư duy, cùng với những kỹ thuật ánh xạ theo tỉ lệ kết hợp với độ chính xác xen kẽ…”



Hoàn toàn khô khan, có vẻ là một biên bản của quá trình học dựa trên việc phân tích một số kiểu trắc nghiệm chỉ số thông minh. Hiển nhiên nó được viết bởi một nhà khoa học, thật sự là vậy, căn cứ theo cái lối nói trùng lắp đơn điệu mà nhiều nhà nghiên cứu có khuynh hướng mắc phải, mỗi khi họ cố diễn tả thứ gì phức tạp hơn cái ghế ngồi. Và đó là những gì có được khi Steve truy xuất thông tin về “dãy xanh dương”. Từ lúc bắt đầu tìm hiểu xem căn phòng có thêm gì khác, Rebecca đã phải tự ép mình tập trung, chống lại nỗi sợ hãi kín đáo đang xâm chiếm lấy cô suốt trong cuộc tìm kiếm vô vọng.



"Chín phút."



Ai đó đã dọn sạch sẽ căn phòng rồi, và dọn hết sức kỹ lưỡng. Cô có tìm thấy những cuốn sách, đồ dập ghim, bút bi và bút chì, một đống dây cao su và kẹp giấy, nhưng chẳng có lấy một mảnh giấy chứa thông tin cần thiết, không một mẩu thông tin nào làm manh mối. Việc tìm kiếm trên máy tính cũng chẳng khá hơn; không hề có sơ đồ hay bất cứ thứ gì về T-Virus. Dù ai ở đây đi nữa thì có vẻ là họ đã xóa sạch mọi thông tin bọn cô cần tìm.



"Chỉ có hàng đống hầm bà lằng những thứ chẳng liên quan gì tới tâm thần, chẳng thấy cái gì đề cập đến “xanh dương” hết. Làm thế nào mà chúng ta cho là có thể kiếm ra được cái gì đó ở đây cơ chứ?"



Steve ấn một phím, trông anh chợt tươi tỉnh lên: “Mọi người xem này…”



“Dãy đỏ, đứng trên phương diện tỷ lệ chuẩn hóa, là cơ bản nhất và đơn giản nhất, ứng dụng cho chỉ số thông minh 80. Dãy xanh lá…”



Anh dừng lại, cau mày: “Màn hình tối thui rồi.”



Rebecca ngóc đầu lên từ một cái bàn gần như trống trơn mà cô đang kiểm qua, còn David bước lại chỗ Steve.



“Hệ thống bị hỏng à?”, anh lo lắng hỏi.



Steve vẫn đang cau mày, gõ gõ lên các phím: “Giống như chương trình bị khóa hơn. Tôi không nghĩ… Hơ, cái gì đây?”



“Rebecca”, David nói khẽ, ra hiệu cho cô lại gần xem xét.



Cô đóng cái ngăn kéo chứa đầu các tài liệu hồ sơ lại và tiến đến sau lưng Steve, cúi xuống đọc những thứ đang hiển thị trên màn hình.



"Người làm ra không cần nó. Người mua không muốn nó. Người sử dụng không biết nó."



“Một câu đố”, David nói. “Có ai biết câu trả lời không vậy?”



Chưa ai kịp lên tiếng thì Karen và John đã quay lại, cả hai đều cầm chắc vũ khí. Karen cầm trong tay một mớ giấy rách toạc.



“Khá chật hẹp”, John nói. “Một nửa trong cả tá văn phòng không hề có cửa sổ, duy nhất có một cửa ra ngoài ở hướng bắc.”



Karen gật đầu: “Hầu như phòng nào cũng có tủ hồ sơ, nhưng nó rỗng không. Ngoại trừ cái này, tôi tìm thấy trong một cái quần đùi mắc trong góc kẹt. Ắt là nó bị toạc ra trong lúc chỗ này bị dọn dẹp.”



Cô đưa mớ giấy cho David. Anh lướt qua vài dòng, bất chợt ánh mắt lộ vẻ hăng hái.



Anh quay lại Karen: “Không còn gì khác nữa sao?”



Karen gật đầu: “Phải. Nhưng như vậy chắc cũng đủ cho anh rồi.”



David cầm mớ giấy và đọc to lên.



“Các nhóm tiếp tục vận hành độc lập, nhưng đã cho thấy dấu hiệu cải thiện từ khi điều chỉnh tế bào thính giác.”



“Trong Kịch bản số hai, nếu có nhiều hơn một nhóm Trisquad, nhóm thứ hai (B) không giao chiến nữa khi nhóm đầu tiên (A) đã kết liễu xong (mục tiêu ngừng di chuyển hoặc phát ra tiếng động).”




Thình lình.



Phía sau anh.



John xoay người và trông thấy chúng, hai tên, cách mười bước về phía đông bắc khu nhà. Cả hai cầm súng trường tự động.



Nhưng không di chuyển và cũng không nổ súng.



Anh vô cùng kinh hoảng, giống như có một con quái vật đang rên rỉ gào thét trong ruột gan anh, sẵn sàng nhai anh ngấu nghiến từ trong ra ngoài –



“ Chết rồi.”



Tiếng đạn M-16 vẫn đang đến gần, nhưng lúc này anh chỉ thấy có mấy sinh vật phía trước, đang dõi theo anh bằng cặp mắt trống rỗng thất thần, đung đưa trên những cặp chân loạng choạng. Đứa bên trái chỉ có một nửa mặt; dưới mũi nó là một đống mô mềm xèo ướt át, những thớ thịt nhùng nhằng ướt nhẹp đen thui đang treo lủng lẳng từng khúc. Đứa bên phải trông có vẻ nguyên vẹn hơn, chỉ trắng bệch và bẩn thỉu… cho tới khi anh thấy bộ ruột dường như đã tiêu tùng của nó, từng khúc ruột ướt sũng rơi ra từ cái áo dính đầy máu.



“ Không tấn công chừng nào nhóm A chưa xong.”



John bước lùi vào trong bóng tối của khu nhà, dùng một tay giữ cửa mở về phía cặp thây sống vẫn đang nhả đạn bên ngoài. Anh cúi người và nhắm cẩn thận hết mức có thể, cố hết sức đè nén nỗi kinh hoàng. Chẳng có đứa nào thèm di chuyển hay tự vệ, chỉ đứng đó, lắc lư trên mấy cái chân đã mục, nhìn về phía anh.



Bam! Bam!



Hai phát ngay đầu, tiếng nổ chát chúa xen lẫn tiếng đạn M-16 liên hồi. Trước khi chúng kịp ngã xuống, John ngeh thấy những tiếng nổ của loại đạn chín ly vang trong màn đêm, át đi tiếng súng trường tự động.



“ Karen…”



Anh quét mắt về phía cửa và thấy bóng dáng ngã gục của bọn tập kích cách chừng trăm bước, một trong số chúng vẫn bắn khi đã ngã, cánh tay mục nát cầm súng đang chĩa thẳng lên trời. Karen lao ra giữa hai khu nhà, súng lăm lăm chĩa vào những cái thây đang co giật, lưng quay về phía John.



“ Các nhóm không tấn công.”



“Đừng bắn nó! Lại đây, kệ nó đi!”



Cô quay người lại, động tác vừa uyển chuyển vừa thanh nhã, chạy thẳng về phía anh. Anh đóng sầm cánh cửa ngay khi cô lao qua. Tiếng súng tự động chuyển thành những âm thanh lộp bộp rời rạc.



John tựa lưng vào cửa trong khi Karen lần tìm lỗ khóa. Trí óc anh vẫn đang gào thét, rằng anh đã thấy những thứ không thể tin nổi, rằng anh vừa giết hai người chết, rằng anh đừng hòng quên đi những hình ảnh đó cho tới khi phát cuồng.



“ Không thể nào, không tin nổi, trước đây mình không tin nổi, không biết rằng chúng nó đã CHẾT và ĐANG THỐI RỮA và đang.”



Tiếng thì thầm ngắt ngang của Karen xua tan bóng đêm, phá vỡ chuỗi suy tưởng lẩn quẩn quay cuồng của anh.



“Hey, John, anh có ổn không?”



Anh chớp chớp mắt, chậm chạp nhận ra tiếng nói.



“Đi trước”,cô nói tiếp. “Có phải ý anh là mong đợi mọi thứ sẽ như thế này không?”



Jonh có thể cảm nhận sự kinh ngạc đang dần thế chỗ cho những suy nghĩ kinh hoàng lẩn quẩn, cơn bối rối đã qua đi, lý trí đang trở lại với anh.



“Không có gì đáng cười đâu nhé”.Anh nói.



Sau một cuộc rượt đuổi, bây giờ họ đã có thể cười rồi.