Resident Evil 2 - Vịnh Caliban

Chương 10 :

Ngày đăng: 09:31 18/04/20


Dịch giả: Lioncoeur, Hoa Thần, Christie, Twiness_nast, Beautiful_ada, Machinator



Khi đã ra xa khỏi dãy bê tông, không khí đã bớt không còn nhiễm độc nữa, và Rebecca thấy vô cùng biết ơn điều đó. Chỉ chút xíu nữa thôi là cô đã “cho chó ăn chè” rồi, cái mùi đó thật kinh khủng – cái mùi hôi thới nhớp nháp đầy dầu mỡ dường như là tồn tại ở đây, như một phần của chính nó vậy.



Trong khi họ di chuyển lặng lẽ qua căn phòng lớn, cô thấy mình lại nghĩ về Nicolas Griffith, về câu chuyện những nạn nhân ở Marburg, và cho dù không hề có gì chứng tỏ rằng Nicolas Griffith đứng sau cuộc tàn sát hàng loạt của những người trong Umbrella, cô không thể gạt bỏ cái ý nghĩ rằng lão ta chịu trách nhiệm trong chuyện này.



Hành lang dẫn họ đi qua một vài căn phòng để mở, phòng nào cũng trống trơn, trơ trọi như toà nhà mà họ vừa đi ra. Mọi người đi qua một lối ở phía xa của dãy bê tông, và sau khi lần mò một hồi trong căn phòng lớn, cuối cùng họ cũng đến được cánh cửa đánh dấu chữ A, và phía dưới là 1-4. Có 3 hình tam giác phía dưới những con số với 3 màu khác nhau – đỏ, xanh lục và xanh biển.



David mở cánh cửa, để lộ ra một căn phòng khác thấp hơn, ánh đèn huỳnh quang ảm đạm lan đến những nơi tối tăm ẩm mốc, có hai cánh cửa ở mỗi bên. Steve tìm thấy công tắc và bật đèn lên, Rebecca nhận thấy là còn có những hình tam giác với màu sắc khác nhau trên cánh cửa ở bên tay phải. Cánh cửa còn lại thì không có gì.



“Tôi sẽ kiểm tra lối này”,David nói. “Steve, anh và Rebacca kiểm tra phòng kia, chúng ta sẽ gặp nhau ở đây.”



Rebecca gật đầu, Steve cũng vậy. Trông mặt anh ta hơi tái, nhưng có lẽ vẫn đủ bình tĩnh, và anh đã lườm Rebecca khi nhận thấy cô đang quan sát mình. Cô cảm thấy một chút day dứt khi thể hiện sự thông cảm với anh, chắc chắn là anh ta cảm thấy khó chịu vì đã nôn ra hết bữa trưa.



Họ mở cánh cửa không đóng dấu và bước vào trong, lại một căn phòng khác không có cửa sổ, ngột ngạt và nguy hiểm như hầu hết những nơi còn lại trong toà nhà. Rebecca mở đèn lên, một văn phòng làm việc khá lớn với những hàng kệ sách hiện ra trước mắt. Một cái bàn làm việc ở góc phòng cạnh một cái tủ hồ sơ, những ngăn kéo trống rỗng đã mở sẵn. Steve thở dài.



“Có vẻ như là lại phải có một cuộc lục soát khác đó”.Anh ta lên tiếng, “Em thích cái bàn hay là đống kệ?”



Rebecca nhún vai:“Em nghĩ là những cái kệ sách sẽ thú vị hơn.”



Anh ta nhăn mặt một cách ngượng nghịu.



“Hừm, cũng được. Biết đâu anh sẽ tìm được mấy thanh kẹo bạc hà hay vài thứ khác trong những cái ngăn kéo này.”



“Vậy thì dành cho em một cái nhé. Em sẽ ăn nó ngay lập tức. Ở đây khó thở quá.”



Cả hai nhìn nhau mỉm cười, và Rebecca cảm thấy một thoáng rùng mình của sự phấn khích, nhịp tim của cô đập chậm hơn hẳn bình thường.



Steve quay mặt đi trước, sắc mặt anh ta có vẻ đã bình thường trở lại, khuôn mặt đã bớt xanh như lúc nãy. Anh ta đi về phía cái bàn và Rebecca quay mặt lại những hàng sách, cảm thấy hơi xúc động. Có một sự cuốn hút rõ ràng ở đây, có vẻ như hai người đang có cảm tình với nhau.



“ Đây là thời điểm và nơi chốn tồi tệ nhất để nghĩ về nó”.Tư tưởng của cô bị cắt ngang. Phải ngăn những suy nghĩ bậy bạ đó, ngay lập tức.



Những quyển sách chứa đúng những gì mà cô đã trông chờ, xét đến những gì mà họ đã biết về những cái tên Trisquad và Umbrella. Hoá học, sinh học, và cả một tập tài liệu bằng giấy da ghi chép về những biến đổi hành vi, một số ghi chép y học. Trong khi Steve lục lọi cái bàn phía sau lưng, Rebecca đưa tay dọc theo hàng sách, ấn chúng sâu vào phía trong, sau khi cô đọc qua những tựa sách. Lỡ có cái gì giấu ở phía sau chúng thì sao.



“... Xã hội học, Pavlov, bực thật, rối rắm quá, bệnh lý…”



Cô dừng lại, cau mày nhìn một quyển sổ nhỏ màu đen bị kẹp giữa hai quyển sách bự chảng. Không có tựa. Cô lôi nó ra và cảm thấy tim mình đập loạn lên khi mở nó ra, nhìn thấy những dòng chữ viết ngoằng ngoèo trên những trang giấy nhăn nhúm. Cô lật về phía trước, và thấy “Tom Athens” được viết một cách ngay ngắn phía trong bìa sách. Cái tên này có ở trong danh sách đó, một trong những nhà nghiên cứu.



“Này, em tìm thấy một quyển nhật ký”,cô nói, “Nó là của một người trong danh sách của Trent, Tom Athens.”
“Karen, John!”



John nhe răng ra cười với Karen, và cô cảm thấy yên tâm chút ít; David không sao hết.



“Đây này, cứ đi tiếp đi”,John gọi ngược lại “Rẽ phải ở ngã ba đấy.”



Tiếng bước chân của David vang vọng khắp đại sảnh, sau vài giây anh ta đã xuất hiện ở góc phòng, và chạy lại chỗ họ, nét mặt anh ta có vẻ lo lắng.



“Mọi chuyện có…?”,Karen vừa định hỏi thì anh ta đã cắt ngang lời cô:



“Hai người có tìm thấy phòng thí nghiệm không, phòng 101?”



John cau mày lại, nụ cười của anh hơi héo đi:“Ờ… nó ở ngược lại lối anh vừa vào đấy.”



“Có bất kì ai đụng vào thứ gì không? Có ai bị thương hay vết trầy xước nào có thể tiếp xúc với bất cứ thứ gì trong đó không?”



Sự bối rối của họ hẳn là đã lộ rõ ra. David nói nhanh, ngó nghiêng khắp người họ. “Bọn tôi tìm thấy một cuốn nhật ký, trong đó cho biết nơi mà lũ chúng nó đã lây nhiễm bọn Trisquad.”



John mỉm cười lại:“Không, chết tiệt thật. Tụi này đã hình dung ra được mọi thứ trong vài giây.”



Karen giơ tay lên, xoay chúng qua lại cho David thấy:“Không có vết trầy nào cả.”



David đã thở phào một cách dễ hiểu, vai anh chùng xuống:



“Cảm ơn trời, tôi đã có cảm giác tồi tệ nhất suốt đoạn đường đến đây là có thể có chuyện gì đó đã xảy ra với hai người. Chúng tôi đã tìm ra những nhà nghiên cứu ở khu A; Ammon đã đúng, hắn đã giết mọi người, và “hắn” của chúng ta đã có một cái tên rồi. Rebecca có vẻ chắc chắn đó là Nicolas Griffith, người duy nhất cô nhận ra trong danh sách của Trent, và hắn có một lý lịch khá là nhớp nhúa. Cô ta sẽ nói rõ hơn khi chúng ta tập họp lại…”.Anh lắc đầu, cười một cách lưỡng lự. “Tôi chỉ… tôi nghĩ là đã để cho trí tưởng tượng của mình đi quá xa trong chốc lát.”



John cười lớn hơn:“Ui dào, tôi chẳng biết anh lo lắng chuyện gì nữa. Hay anh nghĩ là chúng tôi sẽ chọc mấy cái thứ kinh tởm đó vào người ở một nơi như thế này.”



David cười lớn, nói một cách yếu ớt:“Tôi thành thật xin lỗi.”



“Steve và Rebecca đâu rồi?”,Karen hỏi anh.



“Chắc là cả hai đang ở khu thí nghiệm tiếp theo rồi. Tôi thấy họ đã đến khu B một cách an toàn trên đường đến đây … hai người có tìm thấy bài kiểm tra số 7 không?”



“Lối này”,John nói, và trong khi tất cả đang đi thì anh kể lại vụ rượt đuổi với đám Trisquad, Karen đi theo, dụi mắt liên tục một cách điên tiết khi mà mắt phải cô cứ thấy ngứa. Cô hẳn là đã làm nó sưng tấy lên khi cứ dụi như vậy. Nó có vẻ càng lúc càng tệ hơn. Và có lẽ cuối cùng thì cô cũng bắt đầu cảm thấy một cơn đau đầu sắp đến.



Cô lau mắt, tự thở dài với mình, cô không bao giờ bị đau đầu cả, trừ khi là sắp có chuyện. Bơi lòng vòng trong biển hẳn là đã khiến cô gần bệnh rồi, lại còn những thứ trong toà nhà này nữa, chuyện này chắc rồi sẽ tồi tệ lắm.