Resident Evil 2 - Vịnh Caliban

Chương 2 :

Ngày đăng: 09:31 18/04/20


Dịch giả: Lioncoeur, Hoa Thần, Christie, Twiness_nast, Beautiful_ada, Machinator



Mọi người nhìn chằm chặp vào David, Chris cảm thấy ruột gan quặn thắt lại. Anh vẫn còn đang quay cuồng với những thông tin về S.T.A.R.S., với nhận thức rằng họ đang bị cô lập, và bây giờ là một phòng thí nghiệm mới.



“Và anh ta muốn mang Rebecca theo …”



David tiếp tục, ánh mắt đầy bí ẩn của anh vẫn đóng đinh vào thành viên trẻ tuổi của đội Bravo:



“Tôi đã nói chuyện với các thành viên đáng tin cậy trong nhóm của tôi, và ba người trong số họ đã đồng ý. Tôi không muốn nói dối với cô – việc này là khá nguy hiểm và không được S.T.A.R.S. hỗ trợ. Không có gì bảo đảm là chúng ta có thể đóng cửa hẳn phòng thí nghiệm. Chúng tôi chỉ muốn vào trong, thu thập một số chứng cứ xác thực về T-Virus, rồi quay trở ra trước khi có ai đó biết được chúng tôi ở…”



Chris ngắt lời trước khi anh ta nói hết:



“Tôi cũng đi.”



“Tất cả chúng tôi sẽ đi”. Barry nói một cách kiên quyết.



Jill gật đầu và choàng tay qua người Rebecca. Rebecca nàng có vẻ bối rối, hai má ửng đỏ, và khi nhìn vào, Chris một lần nữa nghĩ đến Claire. Rebecca không chỉ giống em gái Chris về ngoại hình mà còn cả về tài dí dỏm cũng như sự kết hợp đầy sinh động giữa lòng can đảm và tính chu đáo. Kể từ lúc xảy ra thảm họa ở biệt thự Spencer, Chris thấy mình giống như là vệ sĩ của Rebecca vậy. Có quá nhiều người bạn của anh đã chết. Joseph, Richard, Kenneth, Forest, và Enrico – chưa kể Billy Rabbitson; thi thể anh ấy không bao giờ được tìm thấy, nhưng Chris không chút hoài nghi rằng Umbrella đã giết Billy để diệt khẩu. Tất nhiên như vậy không có nghĩa là Rebacca không tự bảo vệ mình được …



“… nhưng chết tiệt thật, cô bé là một thành viên của đội. Không thể nào cô ta đi mà không có chúng tôi.”



David lắc đầu: “Coi nào, đây không phải là một cuộc hành quân đại quy mô. Năm người đã đủ rồi. Rebecca có những thông tin giúp chúng tôi tìm kiếm dữ liệu về virus, và cô ta biết rõ các triệu chứng của nó.”



“Thay vì người của anh vào đó”, Chris nói. “Hãy để chúng tôi đi, còn nhóm của anh làm công việc hỗ trợ”.



David ngồi xuống và nhìn Chris với một khuôn mặt không chút biểu cảm. “Nói cho tôi biết những ai có dính líu đến âm mưu che dấu các nghiên cứu của tập đoàn Umbrella”, anh ta nói.



Chris nhìn thoáng qua mọi người, rồi chuyển sang David, kiên quyết không để lộ sự bối rối của mình:



“Chúng tôi nghi ngờ nhiều người địa phương. Nhân viên văn phòng của Umbrella, tất nhiên. Cảnh sát trưởng, sếp Irons, một số người của anh ta…”



David gật đầu: “Và bây giờ có vẻ như S.T.A.R.S. cũng ở trong số đó, vậy anh đề nghị xem nên làm gì đây?”



“Anh ta định làm cái quái quỉ gì với thông tin này thế cơ chứ?”



Chris thở dài: “Tôi không biết. Tôi… chúng ta nên liên hệ FBI, có thể sẽ có sự phân chia công việc nội bộ để điều nghiên S.T.A.R.S. và RPD…”



Barry nối tiếp: “… và chúng ta sẽ bị can thiệp bởi những nhánh khác của S.T.A.R.S. Vẫn còn nhiều người trong sạch làm việc ở đây và họ sẽ rất không hài lòng khi bị tiếp quản bởi Umbrella.”



David lại gật đầu: “Vì vậy các anh cũng đồng ý rằng phải ngăn chặn bàn tay của Umbrella, cho dù việc đó có nguy hiểm đi chăng nữa?”



“Còn phải nói nữa à”, Chris quắc mắt giận dữ. “Chúng tôi không thể nào ngồi trơ mắt ra nhìn được, ai biết chuyện gì sẽ xảy ra một khi T-Virus xổng ra ngoài nữa!”



“Vậy anh có thể nói cho tôi biết gì đó về sự phân loại virus không?”, David bình thản hỏi.



Chris há miệng ra để trả lời – và anh ngậm miệng lại, nhìn David trầm ngâm.



Anh đã định nói: “Hãy hỏi Rebecca”. Và hẳn David cũng biết điều đó.


“Anh biết được những gì về sự phân loại virus?”, Cô hỏi.



Anh ta cười nhẹ: “Không biết gì cả. Vì thế tôi mới ở đây.”



Rebecca gật đầu, cố nghĩ xem nên bắt đầu từ đâu:



“Thế này nhé. Virus được phân loại dựa trên cách nhân bản của chúng và loại acid nucleid bên trong virion – một yếu tố đặc trưng trong con virus cho phép nó chuyển hóa gen vào một tế bào sống khác. Mỗi gen là một tập hợp đơn giản duy nhất của nhiễm sắc thể. Theo Phân lớp Baltimore, có bảy loại virus riêng biệt, mỗi loại nhiễm vào những chủ thể nào đó theo những cách khác nhau.



Vào đầu thập niên 60, một nhà khoa học trẻ trong một trường đại học tư thục tại California đã phản đối các học thuyết, khăng khăng cho rằng còn có nhóm virus thứ tám – loại này kết cấu một cách lỏng lẻo trên dòng virus có nhiễm sắc thể sợi đơn và sợi kép – có thể lây nhiễm bất cứ thứ gì tiếp xúc với nó. Đó chính là tiến sĩ Griffith. Ông ta công bố kết quả trên nhiều tờ báo, mặc dù sau đó hóa ra là ông ta sai nhưng những lý lẽ của ông vẫn rất xuất sắc. Tôi biết việc đó vì tôi đã đọc chúng. Cộng đồng khoa học nhạo báng lý thuyết của ông ta, nhưng cuộc nghiên cứu của ông ta về những căn bệnh siêu vi với tế bào chất có gen phi tuyến tính gây ra bởi một loại virus xác định …”



Rebecca ngừng lại khi nhìn thấy vẻ ngơ ngác xuất hiện trên khuôn mặt mọi người. “Ô xin lỗi. Tóm lại là Griffith đã ngưng chứng minh lý thuyết đó, nhưng có nhiều người vẫn rất quan tâm tới tới những thành tựu ông ta đạt được sau này.”



Jill nghiêm nghị ngắt lời cô: “Cô học những điều này ở đâu thế?”



“Ở trường. Một trong các giáo sư của em ở đó là người hâm mộ lịch sử khoa học. Những học thuyết thất bại và những vụ bê bối là chuyên môn của ông ấy.”



“Sau đó chuyện gì xảy ra?”, David hỏi.



“Lần cuối người ta nghe thấy về Griffith là khi ông ta bị đuổi khỏi trường. Giáo sư Vachss nói với chúng em rằng Griffith chính thức bị sa thải do đã sử dụng chất thuốc methamphetamines; nhưng người ta đồn là ông ta đã biến đổi tác dụng của một loại thuốc kích thích thần kinh và thí nghiệm lên một cặp sinh viên. Họ không nói gì, nhưng một người đã vào nhà thương điên và người kia thì đã tự tử. Không có bằng chứng gì cả, nhưng sau đó không ai muốn tuyển dụng ông ta nữa và sự việc rơi vào quên lãng. Đấy là những tin tức cuối cùng về Griffith.”



“Hẳn là câu chuyện chưa chấm dứt ở đây?”, David hỏi.



Rebecca chầm chậm gật đầu.



“Vào giữa thập niên 80, một phòng thí nghiệm tư nhân ở Washington bị cảnh sát khám xét, ba thi thể đàn ông được tìm thấy, họ chết vì nhiễm virus Marburg, một loại virus gây chết người. Họ chết từ nhiều tuần lễ trước đến khi láng giềng phàn nàn vì nghe thấy mùi thối rữa. Những giấy tờ cảnh sát tìm thấy trong đó ghi lại rằng cả ba là phụ tá nghiên cứu của bác sĩ Nicolas Dunne, họ đã chủ động chấp nhận bị tiêm thứ virus mà họ tin là nó đã bị vô hiệu hóa. Bác sĩ Dunne ắt hẳn sẽ không để chuyện này xảy ra nếu ông ta có thể cứu chữa được.”



Cô đứng dậy, khoanh chặt hai tay. Cứ theo những tấm hình mà cô thấy về các nạn nhân của virus Marburg thì những người này hẳn đã phải gánh chịu nỗi đau đớn kéo dài.



Trước tiên là những cơn đau đầu, kế đến cơn đau tăng đến cực độ trong khoảng vài ngày. Sốt, đông cứng người, choáng váng, tổn thương não, xuất huyết toàn thân nghiêm trọng. Họ phải chết trong vũng máu của chính mình.



“Và giáo sư của cô nghĩ người đó là Griffith?”, David khẽ hỏi.



Rebecca xua những hình ảnh ấy đi và quay về phía Jill, kết thúc câu chuyện của giáo sư Vachss: “Trước khi kết hôn, mẹ của Griffith mang họ Dunne.”



Barry bật ra một tiếng huýt sáo nhỏ, trong khi Chris và Jill trao cho nhau một cái nhìn lo lắng. David chăm chú quan sát Rebecca với một ánh mắt lạnh lùng khó hiểu. Và cùng lúc đó, cô tin là mình biết anh ta đang nghĩ gì.



Anh ta đang nghĩ liệu điều này có làm ảnh hưởng đến quyết định của mình không. Mình sẽ đi cùng anh ta đến khu nghiên cứu ở vịnh Caliban, và bây giờ mình lại biết rằng nó được vận hành bởi những người như Griffith.



Rebecca tránh cái nhìn chăm chú của David và nhận ra những người khác cũng đang dõi theo cô, khuôn mặt của họ lộ rõ vẻ quan tâm. Từ cái đêm kinh hoàng ở biệt thự Spencer, cô đã coi họ như gia đình của mình. Cô không hề muốn rời xa họ để rồi phải trả giá bằng việc không bao giờ gặp lại họ nữa …



“…Nhưng David nói đúng. Không có nơi nào an toàn cho chúng ta một khi không có S.T.A.R.S. hỗ trợ. Có lẽ đây là cơ hội cho mình góp sức, để làm công việc đúng với sở trường của mình…”



Cô muốn tin rằng đó là lý do duy nhất để mình chiến đấu một trận cho ra trò. Nhưng cô không thể ngăn một cơn rùng mình đầy phấn khích lan khắp người khi nghĩ đến việc tiếp cận T-Virus. Đây là một cơ hội bằng vàng để cô đi trước mọi người trong việc nghiên cứu những loại gen đột biến, để phân loại các hiệu ứng và chọn lọc đến từng thành phần nhỏ nhất của các virion.



Rebecca hít một hơi thật sâu rồi thở ra, quyết định.



“Em sẽ đi”. Cô nói. “Khi nào thì chúng ta lên đường?”