Resident Evil 2 - Vịnh Caliban
Chương 6 :
Ngày đăng: 09:31 18/04/20
Dịch giả: Lioncoeur, Hoa Thần, Christie, Twiness_nast, Beautiful_ada, Machinator
Karen Driver là một người phụ nữ cao lêu nghêu hơn ba mươi tuổi, tóc ngắn vàng hoe và bề ngoài trông đứng đắn kiểu doanh nhân. Ngôi nhà của cô được dọn dẹp tươm tất và sạch bóng như thể đã được khử trùng. Bộ đồ cô ta mang cho Rebecca thì cực kỳ thích hợp và được gói ghém hoàn hảo: một cái áo thun xanh đậm với quần rất hợp nhãn, đồ lót và vớ bằng vải đen. Ngay cả nhà tắm cũng thể hiện rõ cá tính của chủ nhân: tường trắng với những cái kệ xếp ngay ngắn, cái nào cũng được xếp đặt ngăn nắp theo đúng mục đích sử dụng.
"Đúng kiểu một chuyên gia luật, bị gò ép đến độ ám ảnh …"
Rebecca lập tức cảm thấy mình đáng khiển trách khi nghĩ như vậy. Karen đã tỏ ra khá niềm nở, thậm chí là thân thiện cho dù có chút gì đó sống sượng. Có lẽ cô ta ghét ồn ào.
Rebecca ngồi lên thành bồn cầu và vén lai quần lên khỏi mắt cá chân, cảm thấy dịu bớt căng thẳng sau khi trút bỏ bộ quần áo cũ và kèm theo là một cảm giác thư thái đến ngạc nhiên, mặc dù cô đã có một giấc ngủ chập chờn. David đã thuê một chiếc xe ở phi trường, vài giờ sau đó họ đến nơi ở và từng người loạng choạng về phòng của mình. Rebecca mệt đứ đừ, cô chỉ còn làm nổi một việc là tháo giày trước khi nằm lăn ra giường. Cô chỉ thức giấc khi đã gần mười giờ, vào nhà tắm xả vòi sen và thấp thỏm lo lắng chờ nghe tiếng David gõ cửa…
Suy nghĩ của Rebecca bị cắt ngang khi có tiếng cửa mở ra rồi đóng lại, những giọng nói lạ lẫm vang khắp sảnh. Cô khoác vội áo vào và cài nút thật nhanh, cảm thấy lo sốt vó. Cả nhóm đã tập họp. Cái gì phải đến cũng sắp đến rồi, tuy cô đã có chuẩn bị đôi chút sau khi thức dậy, nhưng việc đương đầu với cái sắp tới vẫn khiến cô cảm thây sốc. Cuộc tập kích bất ngờ của Umbrella vào nhà Barry dường như đã xảy ra ở một dòng thời gian khác hay sao ấy, mặc dù chỉ mới cách đây vài giờ thôi "…
… Bây giờ thì ổn rồi. Bất quá nó chỉ là một trong những thứ làm mình lo lắng thôi. David và đội của anh ta không ở dó, họ không thấy lũ chó, đám rắn, những sinh vật phi tự nhiên trong đường hầm … hay con Tyrant. "
Rebecca cố xua những hình ảnh ấy đi khi đứng dậy, nhặt bộ đồ bẩn dưới sàn lên và nhét vào cái túi rỗng cô mang theo trên chuyến bay. Chẳng có lý do để cho rằng khu nghiên cứu vịnh Caliban sẽ giống như thế, hơn nữa lúc này lo lắng cũng bằng thừa. Rebecca dừng lại trước tấm gương, quan sát vẻ bồn chồn của cô gái trẻ trong đó, rồi bước ra cửa.
Cô hướng về phía sảnh, đi qua căn bếp sáng lấp lánh và vòng qua góc hành lang. Cô nghe thấy tiếng David, dường như anh đang tóm lược những sự kiện tối hôm trước.
“…việc đầu tiên sáng nay là gọi cho những người khác. Một nhóm khác có liên hệ với FBI giữ vai trò cầu nối và xúc tiến cuộc điều tra khi chúng ta nắm được bằng chứng. Họ sẽ ngóng tin chúng ta một khi chiến dịch hôm nay hoàn tất …”
Anh ta ngưng nói khi Rebecca bước vào, mọi cặp mắt đều đổ dồn về phía cô. Karen đã lôi một mớ ghế vào phòng và hiện đang ngồi cạnh cái bàn nước thấp lè tè lát kiếng. Hai anh chàng khác đang ngồi trên chiếc trường kỷ đối diện David. David cười nhẹ với cô, còn hai anh chàng kia thì đứng dậy hướng về phía cô để chờ giới thiệu.
“Rebecca, đây là Steve Lopez. Steve là thiên tài điện toán và là tay thiện xạ số một của đội…”
Steve cười nham nhở, một nụ cười phát khiếp nhưng nó lại cực kỳ thích hợp với cái vẻ trẻ con của anh ta. Lúc anh ta bắt tay cô, hàm răng trắng nhởn trông thật tương phản với màu da rám nắng tự nhiên. Anh chàng có cặp mắt đen láy đầy linh lợi, mái tóc cũng màu đen, và chỉ cao hơn cô có vài inch.
"Dù sao thì cũng không già quá…"
Ánh mắt anh ta thân mật và trực diện, đến nỗi bất chấp tình huống hiện tại, Rebecca vẫn ước gì hồi nãy mình chải lại tóc trước khi rời nhà tắm. Nói đơn giản thì anh chàng này có vẻ háo sắc.
“… John Andrews, chuyên gia liên lạc và trinh sát chiến trường.”
John có làn da sẫm màu nâu gụ và không có râu, nhưng anh vẫn làm Rebecca liên tưởng đến Barry. Anh có một thân hình đồ sộ, một vóc người cao sáu foot với những cơ bắp rắn chắc. Anh cười rạng rỡ với cô, một nụ cười ngây thơ đến kinh ngạc.
“Đây là Rebecca Chambers, chuyên gia hóa sinh và y tá chiến trường của sở S.T.A.R.S. thành phố Raccoon”, David nói.
John buông tay cô, vẫn còn mỉm cười: “Hóa sinh? Wow, cô bao nhiêu tuổi rồi?”
Rebecca cười đáp lễ, mắt cô nhấp nháy với vẻ hóm hỉnh: “Mười tám. Lẻ chín tháng.”
John bật cười khi ngồi xuống, một giọng cười khàn khàn kín đáo. Anh ta liếc qua Steve rồi nhìn lại cô.
“Cô nên coi chừng cái gã Lopez”. Anh nói, với một cái giọng vờ như thì thầm. “Hắn mới hai mươi mốt. Và còn độc thân.”
“Thôi đủ rồi ông anh”, Steve gầm gừ, hai má đỏ lựng lên. Anh ta nhìn cô và lắc đầu.
“Phải, phải luôn tự nhủ như thế… S.T.A.R.S. đã số hóa lựu đạn cá nhân bằng kíp hẹn giờ, thậm chí kích nổ bằng thiết bị máy tính. Còn chốt của quả lựu đạn này gần như không thể giật ra bằng kìm…”
“Karen, chị có cần giúp gì không?”
Karen giật mình nhìn lên và bắt gặp dáng vẻ sốt sắng của cô gái trẻ, cô ta bước vào từ phía sau lưng toa chở hàng. Ánh mắt cô dừng lại ở quả lựu đạn và ánh lên một sự tò mò.
“Em tưởng chúng ta không được mang theo chất nổ chứ… ha, có phải nó là loại lựu đạn quả dứa không? En chưa bao giờ thấy nó cả. Nó còn hoạt động chứ?”
Karen nhanh chóng nhìn quanh, e là có ai khác nghe lỏm được, rồi cười ngượng ngùng với nhà hóa học trẻ tuổi, cảm thấy hết sức lúng túng.
“Thật sự nó đâu phải là chuyện xấu. Cô ta không biết mình, cô ta đâu cần quan tâm tới chuyện mình có mê tín hay không chứ?”
“Suỵt! Coi chừng họ nghe thấy đấy. Lại đây một chút”. Cô nói, và Rebecca ngoan ngoãn leo vào trong toa, vừa cười cười một cách bí ẩn. Thật sự, Karen thấy một sự hài lòng khó hiểu khi bị Rebecca phát giác. Cô đã làm việc ở S.T.A.R.S. bảy năm mà chưa bị ai bắt gặp. Trong thoáng chốc, cô chợt nhận ra là mình thích cô gái này.
“Coi như nó là một quả dứa đi, và không có chất nổ gì bên trong cả. Em đừng nói với ai nhé? Chị mang theo để cầu may thôi.”
Rebecca nhướng mày: “Chị mang một quả lựu đạn còn sống chỉ để cầu may ư?”
Karen gật đầu, nhìn cô một cách nghiêm trang:
“Phải, nếu Steve và John biết được, họ sẽ cười chị thúi mũi cho xem. Chị biết nó có vẻ ngu ngốc, nhưng nó là một bí mật.”
“Em không nghĩ là ngu ngốc đâu. Chị bạn Jill của em có một cái mũ lấy hên…”, Rebecca vươn tay ra trỏ vào dải băng đeo trên trán, “…và em thì đã mang cái này suốt trong mấy tuần thực tập. Em cũng mang nó theo lúc vào khu nghiên cứu Spencer.”
Khuôn mặt trẻ trung của cô thoáng qua một nét yếu ớt, và rồi cô lại cười, đôi mắt màu nâu sáng của cô ánh lên vẻ thẳng thắn và cương quyết: “Em sẽ câm như hến.”
Lúc này Karen cam đoan là mình thích cô gái này thật. Cô đút quả lựu đạn vào túi, gật đầu với người đối diện: “Cám ơn em nhiều. Mà này, chúng ta sẵn sàng lên đường chưa?”
Vài nếp nhăn xuất hiện trên mặt Rebecca, biểu lộ sự căng thẳng:
“Dạ, chắc là ổn. John muốn kiểm lại cái tai nghe lần nữa, còn mọi thứ đều đã xong.”
Karen gật đầu, thầm ước mình có thể nói gì đó để xua tan nỗi sợ hãi của Rebecca. Rebecca đã từng đương đầu với Umbrella rồi, nên những gì Karen thốt ra lúc này đều chỉ là rỗng tuếch, không chừng còn mang tiếng dạy khôn nữa. Cô cảm thấy hơi lo lắng, tuy cô không phải là đứa ngốc, nhưng sợ sệt là một cảm giác không mấy quen thuộc với cô. Trong phần lớn các nhiệm vụ, cảm giác cô thường có là cảnh giác và háo hức muốn khám phá sự thật.
“Cầm lấy vũ khí đi. Chị sẽ lo phần còn lại”. Cuối cùng Karen lên tiếng. Ít nhất cũng có chuyện cho Rebecca làm.
Rebecca giúp cô dỡ các thiết bị xuống, trong khi mặt trời đang khuất dần dưới lòng biển. Những cơn gió lành lạnh thổi tới và những vì sao mờ ảo đầu tiên bắt đầu xuất hiện trên bầu trời Đại Tây Dương.
Khi bóng tối ập xuống, họ lặng lẽ di chuyển xuống nước, vũ khí sẵn sàng, triển khai đội hình, chăm chú nhìn về phía làn nước tối tăm như chính những bí mật nó đang nắm giữ.
Khi những tia sáng cuối cùng khuất hẳn nơi chân trời, mọi người đều đã sẵn sàng tiến lên. John và David lẩn chiếc bè vào trong bóng tối, Karen kéo chiếc mũ chụp màu đen xuống và vỗ nhẹ vào chỗ phồng lên bên dưới áo, thầm hy vọng sẽ không cần phải động tới vật nằm bên dưới.
Sự thật đang chờ ở phía trước. Bây giờ là lúc khám phá chân tướng của nó.