Resident Evil 3 - Thành Phố Chết
Chương 18 :
Ngày đăng: 09:31 18/04/20
Dịch giả: JediDarkLord, meomuntiteo, Lioncoeu , q_thanhbt, Twiness_nast, Christie, bforward, alice_linh, Soroxas
Cố không hít thở mạnh, Leon với lấy thanh ngang của cái cầu thang sắt và nhanh chóng xoay người lại, chĩa khẩu Magnum hướng xuống màn đêm dày đặc. Nước cống đen kịt văng cả lên giầy của anh, và khi đôi mắt đã quen với ánh sáng lờ mờ thì anh nhận ra căn nguyên của cái mùi kinh khủng đó.
“Nói đúng ra là những căn nguyên …”
Đường hầm dưới tầng nền trải rộng phía trước anh bị phủ đầy những bộ phận cơ thể, những tử thi bị xé toạc thành nhiều mảnh. Tứ chi cùng với đầu và mình vương vãi khắp lối đi bằng đá, nổi dập dềnh theo làn nước đen kịt dày vài inch ngập dưới nền.
“Leon? Sao rồi”. Giọng Ada truyền xuống từ quầng sáng phía trên cái thang, âm thanh dội lại xung quanh. Leon không trả lời, anh bị sốc và ghê tởm với những gì diễn ra trước mắt. Đầu óc anh như bị nổ tung và những thay vào đó là những con số.
“Bao nhiêu? Có bao nhiêu người?”
Quá nhiều để mà đếm. Anh thấy những cái đầu vô danh, những mái tóc dài xung quanh trên đám hỗn độn đó. Một cái xác phụ nữ bị chặt đầu, một cái xác nằm ngửa với mái tóc ngắn ngang vai, cánh tay thọc vào túi váy áo đồng phục nữ cảnh sát rách rưới. Cái chân trần, chân kia vẫn còn mang chiếc giầy. Cánh tay cong lại, những ngón tay trắng hếu.
“Mười hai? Hay là hai mươi?”
“Leon?”. Giọng của Ada trở nên lo lắng.
“Ổn… ổn cả thôi”, anh đáp lại, cố giữ cho giọng ổn định. “Không có chuyện gì hết.”
“Tôi đang xuống đây.”
Anh bước khỏi cầu thang tránh đường cho cô xuống, và chợt nhớ rằng hình như cô ta đã nói gì trước đó, cái gì như là những cái xác bị vất đi…
Ada bước khỏi bậc thang cuối cùng, tiếng nước vang khắp trong đường hầm tối tăm. Mắt anh đã tự điều tiết đủ để nhìn thấy cô lộ rõ vẻ ghê tởm của cô - ghê tởm và hình như là sự buồn rầu.
“Đã có cuộc tấn công ở gara”, giọng cô nhỏ nhẹ. ”Mười bốn hoặc mười lăm người đã chết.”
Cô lần tới trước, nhăn mặt, rồi bước qua Leon để nhìn rõ hơn những gì còn lại. Khi Ada nói tiếp, giọng cô có vẻ lo lắng.
“Tôi không chứng kiến cuộc tấn công đó, nhưng tôi không ngờ là họ lại bị xé xác như thế này.”
Cô nhìn lên, xem xét trần của đường cống và mân mê khẩu chín ly, Leon nhìn theo nhưng chỉ thấy những lớp cặn bám dày trên đó. Ada lắc đầu rồi nhìn xuống mặt nước dưới chân.
Hắn ta tiến tới một bước nữa, nhưng Claire vẫn đứng im, mắt cô càng mở to hơn:
“Ý ông là Chris không có ở đây?”
Tiếng thì thầm khe khẽ đầy hy vọng của cô càng khiến cho cơn điên loạn trong lão bùng phát dữ dội hơn, khiến cho hành động của lão càng thêm thú tính. Bị phản bội bới Umbrella và S.T.A.R.S. còn chưa đủ sao; bị chèn ép, bị dằn vặt, bị săn đuổi vẫn chưa đủ sao.
“Không. Không, ta không thể bị lừa bởi một con nhóc, một tên gián điệp và một tay sát thủ đến từ hàng ngũ những kẻ phản bội, Cả cuộc đời bỏ ra để phục vụ, cả cuộc đời đã từng nếm đủ mùi gian khổ thậm chí là hy sinh cả bản thân, và đây là phần thưởng cho ta ư.”
“Láo xược”, giọng lão lạnh tanh y như cái ác đang ngập tràn trong lòng lão, đang biến lão thành một kẻ săn mồi. “Tưởng ta là thằng ngốc hả. Mi sẽ phải hối tiếc vì đã không bịa ra một câu chuyện đáng tin hơn.”
Lão chĩa khẩu chín ly và bước về phía Claire từng bước nhịp nhàng, bây giờ cô đã thấy sợ hãi thật sự, lão có thể nhận thấy điều đó khi cô loạng choạng bước lùi lại, môi cô run lên và bộ ngực phập phồng một cách hấp dẫn. Cô thấy kinh hãi, vừa cố tìm vũ khí vừa quan sát lão ta đồng thời tìm một lối thoát, nhưng không có bất cứ hy vọng gì trong khi lão đang bước tới.
“Quyền lực trong tay ta”.Lão cất tiếng, “Đây là thánh địa của ta, lãnh địa của ta. Mi là một kẻ không mời mà đến. Mi là kẻ nói láo, là ác quỷ, và ta sẽ lột da mi. Ta sẽ khiến cho mi phải kêu la trong đau đớn, đồ chó cái, ta sẽ làm cho mi phải ước gì đừng được sinh ra. Chúng trả cho mày bao nhiêu cũng không bù đắp đủ đâu.”
Claire chạm lưng vào một cái kệ và vấp phải cái chân bàn, suýt nữa thì rơi xuống cái bẫy sập trong góc. Irons bước theo, cảm thấy sự thích thú và hưng phấn đang tuôn chảy trong người, một cảm giác đầy kích thích trước sự bất lực của cô.
“Làm ơn đi, ông không muốn làm thế mà, tôi không phải là người như ông nghĩ.”
Lời van xin thống thiết của cô khiến lão dừng lại và cười, lão muốn làm cho cô thêm sợ hãi, muốn cho cô biết rằng quyền lực của lão là tuyệt đối. Cô bị chẹn giữa cái kệ đựng đồ và cái nắp hố, còn Irons giữ một khoảng cách an toàn, thích thú nhìn ánh mắt long lanh đến tội nghiệp của cô - trông giống như sự hoảng sợ của một con vật sập bẫy, một con vật yếu ớt, bất lực, ẻo lả.
Iron liếm môi, ánh mắt sói đói của hắn lướt khắp thân thể mềm mại, co rúm vì sợ của cô. Một chiến lợi phẩm nữa đây, một cái xác nữa biến dạng…. và đã đến lúc vào việc, để…
"Graaagh!"
“Cái gì …”
Tấm ván dùng che phủ cái lối đi bên dưới văng lên trên, gãy đôi bởi một sức mạnh khủng khiếp, một cái vòi thịt đầy gai quấn quanh hông của Irons. Lão ta choáng váng, không hiểu nổi – lão đã ở thế thượng phong và rồi chuyện khủng khiếp gì đó xuất hiện, một chuyện vô cùng khủng khiếp.
Thứ gì đó quấn quanh mắt cá chân lão, thứ gì đó siết rất chặt và lão nghe thấy tiếng xương bị nghiền nát, một cảm giác đau điếng như bị đóng đinh đang di chuyển khắp chân lão…
..Và lão nhìn thẳng vào cô gái, mắt cô xuất hiện một nỗi kinh hoàng, trong khoảnh khắc ấy lão muốn nói với cô rất nhiều, muốn nói rằng lão đã từng là một người tốt, một người mà không bao giờ đáng nhận bất cứ những gì đang xảy ra…
…và thình lình một cú giật mạnh làm Irons té ngã, rớt lại khẩu súng, lão bị lôi tuột xuống bên dưới nơi con quái thú đang chờ sẵn cùng với tiếng gào thét trong đau đớn.