Resident Evil 4 – Thế Giới Ngầm

Chương 17 :

Ngày đăng: 09:31 18/04/20


Dịch giả: meomuntiteo, Spidey, nhoccon, D-GENERATION-X, Caster, :::Password:::, usuyu, Lostsoul, Lioncoeur, zZbapcaiZz, JediDarkLord



Khu Bốn là một thành phố hẳn hoi, và Leon dễ dàng nhận ra đây là thứ khác thường nhất mà anh từng được chứng kiến. Ba khu đầu tiên cũng kỳ lạ khác thường, nhưng hiển nhiên đấy chỉ là giả tạo – cánh rừng nghèo nàn, những bức tường trắng bao quanh sa mạc, ngọn núi được chạm trổ. Những đặc điểm đủ để anh ghi nhận rằng chúng được tạo ra bởi bàn tay con người.



“Còn nơi này… nó là một môi trường sống thật sự chứ không phải là mô phỏng nữa.”



Khu Bốn là một tập họp những dãy nhà vuông vức trong thành phố về đêm. Một thành phố, tuy không có tòa nhà nào quá ba tầng nhưng vẫn là một thành phố thực sự - đèn đường, vỉa hè, cửa hiệu, những căn hộ, bãi đậu xe, và đường nhựa. Họ đã rời khỏi vùng núi để tiến vào một thành thị của nước Mỹ.



Ít ra vẫn có hai thứ không đúng khi nhìn lướt qua – đó là màu sắc và không khí. Những căn nhà có màu đỏ gạch hoặc nâu sậm gì đó; trông như chưa làm xong, còn mấy bãi đậu xe Leon trông thấy hình như có màu đen; thật khó mô tả chính xác được trong bóng tối dày đặc thế này.



“Và còn không khí…”



“Như bị ám vậy”, John lặng lẽ nói, cả Leon và Cole cùng gật đầu. Họ tựa lưng vào cửa trong lúc quan sát cái thành phố im ắng, cảm thấy hết sức mệt mỏi.



“Y như một cơn ác mộng, một nơi mà anh bị lạc và không tìm được ai hết, rồi mọi chuyện xấu đi…”



Nó không giống một thành phố ma, cũng không phải là một nơi bị bỏ hoang hay hết giá trị sử dụng; bởi lẽ cho tới giờ chưa có ai sống ở đây cả, sau này cũng không. Không xe cộ lưu thông trên đường, không có trẻ em vui đùa nơi góc phố, không một sự sống nào để có thể gọi nó là thành thị… và sự trống vắng, không một chút sinh khí ấy tạo nên cảm giác như… bị ám.



Cánh cửa hướng ra một con đường chạy dài từ đông sang tây và rẽ trái, khuất sau một bức tường có màu xanh lục. Từ vị trí đứng, họ có thể thấy tất cả những lối đi đều dẫn tới một con lộ rộng rãi lát đá nằm phía nam, với hàng loạt những giao lộ đan xen lẫn nhau. Ánh sáng dìu dịu từ những ngọn đèn đường soi rọi màn đêm, chúng đủ sáng để nhìn ra trước nhưng quá tối để nhìn được rõ ràng.



Có một chiếc xe đậu đằng trước họ, bên ngoài một căn nhà hai tầng màu nâu sậm. John đi ngang qua nó và đưa tay gõ lên mui xe. Leon nghe thấy âm thanh rỗng phát ra bên dưới; nó chỉ là một cái vỏ không. John quay lại, thận trọng quan sát bóng tối.



“Vậy… bọn Hunter”, anh nói, và Leon bất giác nhận ra cái không khí im lìm của những dãy nhà đằng trước mới kỳ quái làm sao.



“Những cái tên này mang tính gợi tả”, anh nói, đồng thời tháo băng đạn khẩu bán tự động ra để kiểm lại. Năm viên, và chỉ còn một băng đầy nữa, mặc dù John thì có hai băng - ồ không, một thôi, Cole có một nữa.



Và nếu Leon không nhầm, thì John chỉ còn một băng đạn ba mươi viên cho khẩu M-16, cùng với những gì còn lại trong khẩu súng trường.



“Không còn lựu đạn, gần hết đạn…”



“Giờ sao?”, Cole hỏi, và John trả lời, tròng mắt thu hẹp lại trong lúc cất giọng. Dáng điệu anh hết sức thận trọng trong lúc liếc qua từng góc tối mịt, từng cái cửa sổ.




“Chúng không ngờ rằng bọn mình quay lại, bọn mình sẽ đột nhập như những bóng ma.”



“Có vẻ ai đó đã quên khóa cổng hậu”, David nói, vẻ hân hoan lộ rõ trên khuôn mặt mệt mỏi.



Claire ngó cái sàn kim loại vuông một cách nghi ngại: “Chúng ta có vô hết được không?”



David không trả lời mà nhìn Rebecca. Cô biết ngay là anh chàng lại đang lục lọi trong đầu để tìm cách diễn đạt cho êm thấm trước khi mở miệng.



“Trực thăng ắt sẽ quay lại, anh sẽ cần có em nếu những người kia bị thương, nhưng nếu những tên lính canh thoát ra được…”



“Rebecca… nói cho anh biết tình trạng của em đi, đừng giấu diếm”, anh nói, cố gắng không lộ ra vẻ gì khác lạ trên mặt.



“Em mệt, đau đầu, và đang đi khập khiễng – nhưng anh cần có em xuống cùng, David, thể trạng của em không đủ hoàn hảo, nhưng chưa đến mức bị ngã gục đâu, với lại, anh đã nói là sẽ có một nhóm nữa đến đây đó thôi.”



David mỉm cười, giơ tay lên: “Được rồi, tất cả chúng ta sẽ xuống. Khá chật chội đấy, nhưng trọng lượng thì chắc không sao, cả hai cô đều nhỏ con mà…”



Anh bước vào trong, rọi đèn pin qua những sợi cáp treo, rồi đến hộp phím bấm đơn giản gắn trong thang máy. “…Anh nghĩ chúng ta có thể vận hành nó dễ dàng. Đi chứ?”



Rebecca và Claire bước vào buồng, cái sàn tạm bợ này chỉ chiếm có một phần tư khoảng không tối đen như mực. Trời lạnh, trên đầu và dưới chân đều trống trải, còn tay vịn thì chỉ có một bên. Claire ngần ngại tựa vào thanh kim loại, cả ba người túm tụm sát vào nhau.



“Ước gì mình có kẹo bạc hà”, Claire lẩm bẩm.



“Ước gì chị có kẹo bạc hà”, Rebecca nói, và Claire cười khúc khích. Rebecca có thể cảm thấy khuôn ngực của Claire đang phập phồng dưới tay mình; họ đang bị nhồi nhét quá khít.



“Đi thôi”, David nói và nhấn nút. Thang máy hạ xuống với một tiếng ù ù khá lớn, và nó khiến Rebecca bắt đầu nghĩ ngợi về đợt tập kích này. Tốc độ di chuyển khá chậm chạp, chậm hơn một nửa so với thang bình thường.



“Chúa ơi, dám nó kéo dài vô tận lắm…”



Chỉ nghĩ thôi cũng đã khiến Rebecca thấy mệt quá cỡ rồi, còn tiếng động cơ ồn ào chỉ làm cô thêm đau đầu hơn, tư thế đứng làm cho cô nhận ra sức khỏe của mình đang rất tệ. Khi cái khung cửa vuông vức màu sáng đã trôi đi, cả buồng thang máy chìm trong bóng tối, Rebecca bất chợt thấy vui mừng vì họ đã túm tụm như vầy; nó cho phép cô có thể thoải mái tựa mình vào David, mắt nhắm lại, cố gắng chịu đựng thêm một lúc nữa.