Resident Evil 4 – Thế Giới Ngầm

Chương 18 :

Ngày đăng: 09:31 18/04/20


Dịch giả: meomuntiteo, Spidey, nhoccon, D-GENERATION-X, Caster, :::Password:::, usuyu, Lostsoul, Lioncoeur, zZbapcaiZz, JediDarkLord



Họ đang gặp rắc rối, phải nấp vào căn nhà và di chuyển tới bức tường phía sau trong bóng đêm, mồ hôi đầm đìa, hơi thở dồn dập, Cole cứ lo ngai ngái rằng cánh cửa mỏng manh của căn nhà sẽ bật ra bất cứ lúc nào.



- “rầm, và bọn nó xuất hiện, gào rú, phanh thây cả đám trước khi chúng ta kịp nhìn thấy chúng.”



“Tôi có ý này,” John thở hào hển, và Cole cảm thấy lóe lên một tia hy vọng, trước khi nó tắt ngấm theo câu nói kế tiếp của John.



“Bọn mình chạy luôn một mạch tới chỗ bức tường”, anh nói một cách quả quyết.



“Anh bị ấm đầu hả?”, Leon vặt lại. “Anh không thấy bọn nó nhảy à, làm sao mà tụi mình đua lại chúng nó chứ.”



John hít một hơi sâu rồi nói nhanh, giọng thấp xuống:



“Đúng, nhưng cả hai ta đều là những tay thiện xạ, chúng ta có thể bắn hạ những ngọn đèn đường trong lúc di chuyển. Cho dù chúng nhìn được trong bóng tối, nhưng điều đó cũng sẽ làm chúng bị phân tâm và bối rối.”



Leon không nói gì cả, và mặc dù không thể nhìn rõ mặt anh ta, nhưng Cole vẫn thấy được Leon đang cọ cọ vào bên vai bị đập trúng hồi nãy. Cử chỉ chậm chạp, chứng tỏ anh ta đang cân nhắc ý tưởng của John.



“Hai ông này ấm đầu hết rồi!”



Cole cố giữ cho giọng mình không quá hoảng hốt: “Còn cách nào khác hơn không? Ý tôi là, chúng ta có thể… có thể leo lên, đi trên những mái nhà.”



“Những tòa nhà có độ cao khác nhau”, John đáp. “Và tôi nghĩ kiến trúc của chúng không gánh nổi trọng lượng lớn.”



“Nếu chúng ta…”



Leon nhẹ nhàng ngắt lời: “Chúng ta không đủ đạn, Henry.”



“Hay là mình quay lại khu Ba…”



“Bọn mình gần góc tây nam hơn”, John lên tiếng. Cole biết họ nói đúng và thấy hết sức bực bội với điều đó. Anh vẫn muốn tìm một giải pháp khác, một con đường nào khác khả dĩ hơn. Bọn Hunter thật sự là kinh khủng, một thứ kinh hoàng nhất mà Cole từng thấy – và rồi một con đang cất tiếng tru đâu đó bên ngoài, âm thanh điên tiết đi xuyên qua lớp tường mỏng. Cole nhận ra rằng họ không có thì giờ để tìm được một phương án hay ho hơn.



“Thôi cứ vậy đi”, anh nói, thầm nghĩ cách duy nhất để vượt qua nỗi sợ là hãy mạnh dạn đối mặt với nó.



“Mình sẽ không đè nén được nó”, anh vừa nghĩ vừa hít thật sâu, thả lỏng hai vai một chút. Nếu phải chọn con đường này, anh sẽ không đời nào tự hạ thấp mình bằng cách co đầu rút cổ – và anh nhất định không để họ cảm thấy mình là một gánh nặng.
“Henry, bây giờ cậu hãy cố nghỉ đi nhé”, Leon khẽ nói, chỉ muốn bật khóc thành tiếng. Cậu ấy đã rất nỗ lực để trở nên can đảm, để có thể theo kịp họ…



“Fossil”, Cole nói, mắt nhìn Leon đăm đăm. “Trong… ống nghiệm. Họ nói… nếu nó ra dược, nó… hủy diệt mọi thứ. Nó. Trong… phòng thí nghiệm. Phía tây. Hiểu không?”



Leon gật đầu, hoàn toàn hiểu ý của Cole: “Một sinh vật của Umbrella trong phòng thí nghiệm. Fossil. Cậu muốn bọn mình thả nó ra.”



Cole nhắm mắt lại, khuôn mặt trắng bệch đi khiến Leon nghĩ chắc anh ta đã yên nghỉ, nhưng anh ta lại cất tiếng, nhỏ đến nỗi họ phải kê sát tai vào mới nghe được.



“Phải”, anh ta thở hắt ra. “Tốt.”



Cole trút hơi thở cuối cùng, và ngực anh không còn động đậy gì nữa.



-----



Trong vòng vài phút, Cole đã chết, hai gã đàn ông thì tìm cách thoát khỏi chuồng của lũ Hunter. Reston ngó lên màn hình và trơ ra không một chút cảm xúc, ngạc nhiên cũng không. Cái bọn này thật ra đâu có phải là người; một khi đã nghĩ như vậy thì chẳng còn gì để mà ngạc nhiên nữa cả.



Những cái máng đựng thức ăn được bắt chặt vào những mắt lưới thép, nhờ vậy mà những người phụ trách có thể cho lũ vật nuôi ăn mà không cần bước vào chuồng; phần máng đưa ra ngoài đủ để họ thả thức ăn vào, và những vật nuôi sẽ đón lấy từ phía bên này. Dù cho bọn 3K có tính chuyện kéo tuột máng ăn vào trong hay đẩy hẳn ra ngoài cũng chẳng hề gì, vì chỗ trống đó quá hẹp so với thân thể của chúng.



“Nhưng không hề hẹp với thân người thường… hay thân người của tụi nó, đại loại thế.”



John và Red đang đá vào thân máng, và khi nó bắt đầu thụt ra ngoài, Reston chộp khẩu súng lục rồi đứng dậy, quay lưng lại dãy màn hình. Chẳng còn gì mà xem nữa. Hắn đã thất bại, khu thử nghiệm Planet đã dễ dàng bị đánh sụp, hắn sẽ bị trừng trị ra trò vì những gì đã làm, không chừng còn bị giết nữa. Nhưng hắn chưa muốn chết đâu – nhất là chết trong tay bọn chúng.



“Nhưng còn thang máy, bọn người trên mặt đất…”



Lên trên đó cũng chẳng an toàn. Toàn khu vực hẳn đã bị bọn S.T.A.R.S. này kiểm soát rồi, chúng đã phong tỏa hắn và giờ đang chờ hai thằng lỏi kia lôi đầu hắn ra…



“Không thể lên đó, không thể giết chúng, không đủ thì giờ… nhà ăn.”



Bọn nhân viên sẽ giúp hắn. Một khi hắn phóng thích họ, giải thích mọi chuyện, họ sẽ quây quanh và che chắn cho hắn khỏi những mối nguy. Tất nhiên hành động cụ thể ra sao thì phải xem lại, nhưng hắn có thể suy tính trên đường tới đó.



“Phải đi mau thôi, bọn nó sẽ sớm thoát ra, sẽ lùng sục mình. Có lẽ để báo thù cho Cole. Để bắt mình trả giá, trong khi mình chỉ làm cái việc phải làm, làm điều mà bất cứ kẻ nào khác cũng sẽ làm như vậy…”



Có điều hắn ngờ là bọn họ chẳng đời nào tin điều đó. Reston bước ra ngoài, trong đầu bắt đầu sắp đặt bước kế tiếp, và tự hỏi liệu mọi chuyện sẽ còn tệ hại ngoài ý muốn tới đâu nữa.