Resident Evil 5 – Nemesis

Chương 14 :

Ngày đăng: 09:30 18/04/20


Dù có rất nhiều chuyện họ có thể nói, Jill lại không thấy muốn mở miệng và Carlos cũng thế. Họ phải lấy được dây cáp, quay lại xe điện, và không để bị giết – hoàn toàn không phải lúc nói chuyện, kẻ cả khi đường phố vắng lặng. Và sau khi suýt chết vì trạm gas, Carlos không dám nghĩ đến nói chuyện phiếm nữa. Dù sao thì nói về cái gì nữa chứ?Thời tiết ư?Bao nhiêu người quen của cô ấy đã mất?Hay là chuyện thứ Tyrant đó có xuất hiện truy sát cô ấy bất cứ lúc nào, hoặc là mười lí do cô ấy không ưa Nicholai…



Jill rõ ràng không ưa Nicholai gần như vì những gì cô nghĩ về Umbrella và Carlos nghĩ Nicholai cũng không thích cô, mặc dù anh không chắc vì lẽ gì; theo hướng tích cực thì viên đội trưởng hoàn toàn tỏ ra lịch sự. Carlos mừng vì Jill không đối với anh như thế, thách thức và nghi ngờ, nhưng mối hiềm khích giữa cô và Nicholai làm anh thấy hơi lo lắng. Tuy nghe câu nói sáo rỗng thật, nhưng muốn sống sót họ thật sự phải đoàn kết.



Có gì đi nữa, Jill cũng không có ý nói lên suy nghĩ của cô, và Carlos đang cân nhắc xem có nên kể cho những người khác về Trent, hai người bọn họ đều đang phải cảnh giác xung quanh. Họ đi trong im lặng từ chỗ xe điện ngược xuống phố và gần tới gara thì Carlos thấy một người quen.



Xác người đó dựa vào hành lang, không xa xác hai con quái Umbrella Carlos đã đi qua cách đó mấy giờ, chúng giống thứ anh đã giết cạnh nhà hàng; nhìn bề ngoài, nó đã ở đó khá lâu – đồng nghĩa Carlos cũng đã đi ngang qua anh ta nhưng chưa bao giờ để ý thấy. Thật buồn khi nhận ra điều đó, anh không buồn nhìn mặt chúng nữa, nhưng anh vừa quá bất ngờ vừa xúc động.



“Tôi đã gặp anh ta, ” anh nói, cúi xuống cạnh cái xác, cố nhớ tên người đó – Hennessy?Hennings, đúng rồi. Cao, tóc đen, một vết sẹo chạy từ khóe miệng xuống cằm. Một phát súng vào đầu, không có dấu hiệu rõ ràng của sự thối rữa…



…và anh ta đang làm quái gì ở đây chứ?



Trong lúc đó Jill đã đi trước Carlos vài bước. Cô quay lại, lén kiểm tra đồng hồ.



“Tôi lấy làm tiếc về bạn anh, nhưng thật sự chúng ta phải đi thôi, ” cô nói nhẹ nhàng.



Carlos lắc đầu và bắt đầu mò mẫm, tìm vài băng đạn dư hay tấm ID nào đó. “Không, tụi tôi không phải bạn. Tôi gặp anh ta ở văn phòng ngay sau khi tôi được thuê, anh ta làm việc cho nhánh khác của U. B. C. S., tôi nghĩ thế. Anh ta là một con quỷ, từng ở trong quân đội, và chắc chắn không tới Raccoon cùng tụi tôi…hola, cái gì đây?”



Carlos rút ra một quyển sách nhỏ bọc da cỡ quyển sổ nhỏ từ lớp vải lót áo khoác của Henning và mở ra. Một cuốn lịch trình. Anh lật ra sau và thấy trang cuối đề ngày hôm kia.



“Cái này có thể quan trọng, ” anh nói, đứng dậy. “Tôi chắc Nicholai biết anh ta, ảnh sẽ muốn xem cái này đây. ”



Jill có vẻ khó chịu. “Nếu nó quan trọng, có lẽ anh nên đọc ngay đi. Có thể cuốn sổ đó…có thể anh ta có nhắc tới Nicholai hay Mikhail. ”




Cái gì đây, chuyện gì đã thay đổi chứ? Nicholai thấy rối rắm, do ựu. Chúng đã biết được gì?



Jill gật đầu tán thành. “Để tôi hỏi hắn. Tôi biết về Umbrella nhiều hơn anh, tôi nghĩ tôi sẽ khiến hắn nghĩ là chúng ta biết hết về nhiệm vụ Watchdog. Nếu hắn nghĩ chúng ta đã biết…”



“…thì hắn cũng chẳng thèm giấu gì nữa, ” Carlos dứt lời. “Được rồi. Tiến hành thôi. Sẵn sàng vũ khí nhé, phòng trường hợp hắn dự định bữa tiệc bất ngờ. ”



Jill gật lần nữa, cả hai đứng thẳng dậy, Carlos khoác súng lên vai. Chúng bắt đầu đi về phía xe điện, không thiết giữ im lặng nữa. Cơn thịnh nộ xâm chiếm Nicholai quá dữ dội, quá trào dâng, đến nỗi trong khoảnh khắc hắn đã bị nó làm mờ mắt. Những tia màu đỏ và đen loạn xạ trong đầu hắn, vô ý thức và hung bạo, điều duy nhất ngăn hắn chạy thẳng ra ngoài sân giết bọn chúng là hắn biết chúng đã chuẩn bị đối phó. Suýt nữa dù gì xảy ra hắn cũng sẽ làm, sự khát khao, thôi thúc thúc hắn hại chúng mạnh đến mức hậu quả của việc đó với hắn dường như không quan trọng. Hắn phải cố hết sức đứng tại chỗ, toàn thân run lên mà không thể gào thét cho hả.



Sau một lúc không rõ bao lâu, hắn nghe được tiếng động cơ xe điện, âm thanh cuối cùng cũng lọt vào tai hắn. Tâm trí hắn lại bắt đầu hoạt động, nhưng hắn chỉ nghĩ được nhừng gì đơn giản, có vẻ cơn giận quá lớn không còn chỗ cho những suy nghĩ phức tạp.



Chúng đã biết hắn không nói thật. Chúng biết gì đó về kế hoạch Watchdog, và chúng biết hắn có liên quan, thế là hắn giờ đã là kẻ thù của chúng. Sẽ không còn gì từ màn kịch khéo léo của hắn, không còn niềm tin vào đồng đội cho Nicholai. Tất cả đều đã trở thành lãng phí thời gian của hắn…và như sát muối vào vết thương, hắn giờ phải đi bộ tới bệnh viện.



Nicholai nghiến chặt răng, dịu đi, nỗi oán ghét nhưng không làm gì được như một căn bệnh ngầm phá hoại hắn. Chúng đã làm thế với hắn, cướp đi sự tự chủ của hắn như thể chúng có quyền.



Kế hoạch của tao, tiền của tao, quyết định của tao. Của tao, không phải của chúng, của tao ­­– một lúc sau câu thần chú bắt đầu có hiệu lực, khiến hắn bình tâm lại một chút, từng lời từng chữ nghe êm ái như chính bản chất của chúng.



Của tao, tao quyết định, là tao.



Nicholai thở thật sâu rồi nghĩ tới việc duy nhất có thể khiến hắn hài lòng, cùng lúc ấy tiếng xe điện dần nhỏ đi.



Hắn sẽ có cách khiến chúng hối hận. Hắn sẽ khiến chúng van xin, và cười hả hê khi chúng gào khóc.