Resident Evil 5 – Nemesis

Chương 15 :

Ngày đăng: 09:30 18/04/20


Jill đứng cạnh Carlos trước bảng điều khiển, nhìn ra ngoài đống đổ nát Raccoon trong bóng tối dần xa đi. Họ không thấy được nhiều nhờ ánh sáng vàng từ đèn tàu, nhưng vẫn có nhiều đám lửa nhỏ đang rực cháy, một phần mặt trăng chiếu những tia sáng lành lạnh xuống – các mảnh đổ vỡ - những con đường chật cứng, ô cửa kính vỡ bịt bằng ván, những cái bóng lang thang vô định.



“Đi chậm thôi, ” Jill nhắc. “Nếu đường bị chặn mà chúng ta lại đi nhanh quá thì…”



Carlos nhìn cô khó chịu. “Gee, tôi không nghĩ tới chuyện đó. Gracias. ”



Lời giễu cợt ấy đợi một câu phản hồi, nhưng Jill không còn sức đùa nữa, cơ thể cô như bị một vết bầm lớn nhức nhối.



“Ừ, được rồi. Xin lỗi. ”



Con đường trải ra trước mắt họ, Carlos vẫn cẩn thận giữ lái, cho xe chậm lại trườn qua từng khúc quanh. Jill muốn ngồi xuống, có lẽ đi sang toa Mikhail và nằm xuống – mất vài dặm mới tới tháp đồng hồ, một người chạy bộ có thể dễ dàng đuổi kịp họ, nhưng cô biết Carlos cũng mệt; ít nhất cô có thể cùng anh chịu đựng thêm vài phút nữa.



Vô hình chung, họ vẫn chưa bàn về Nicholai, có thể vì việc hắn đã ở đâu, đang làm gì không phục vụ mục đích nào cả; hắn có toan tính gì chăng nữa, họ cũng đang trên đường ra khỏi thành phố. Giả sử họ sống sót, Jill sẽ là người chứng kiến Umbrella phải trả giá cho những tội ác chúng gây ra, Umbrella chứ không phải Nicholai, là kẻ phải chịu trách nhiệm cái chết của Raccoon.



Trực giác của cô với Nicholai hoàn toàn đúng, hắn chẳng phải là kẻ không biết gì về tội lỗi của Umbrella, tuy vậy cô vẫn chưa nghi ngờ mức độ dối trá của hắn. Từ những gì cô đọc được từ cuốn nhật trình Carlos tìm thấy, công ty đã lường trước việc Raccoon sẽ bị nhiễm và thành lập một đội bí mật báo cáo về thảm họa diễn ra. Thật kinh tởm nhưng cũng chẳng bất ngờ gì. Dù gì đi nữa, ta cũng đang đối phó với Umbrella. Nếu chúng có thể chế tạo virus biến đổi gen bất hợp pháp, sản sinh ra những cái máy giết chóc để tiêm loại virus đó vào, thì cớ gì mà không có khả năng tàn sát hàng loạt chứ?Thu thập ghi chép, dàn xếp vài trận đánh…



Xoảng!



Toa xe lắc lư làm Jill ngã vào Carlos, tiếng kính vỡ vụn từ chiếc xe phía sau. Nửa giây sau, họ nghe Mikhail thét lên một tiếng – vì đau hoặc sợ hãi, Jill không biết được.



“Đây, giữ lái đi, ” Carlos nói, nhưng cô đã đi nửa đường tới cửa, khẩu revolver trong tay.



“Để tôi xử lý, cứ đi tiếp đi, ” cô nói vọng lại, không muốn nghĩ tới nó là thứ gì vừa chạy nhanh tới cửa. Làm cái xe lắc như thế - phải là một trong đám quái đó. Và Mikhail có lẽ không thể tự ngồi dậy nữa.




Nicholai bước đi trên con đường ánh trăng rọi, không thèm giấu mình, hắn lê bước về phía tây. Hắn có thể thấy cứ thứ gì đang tiến tới và giết nó trước khi nó tới được chỗ hắn; tâm trạng hắn không vui, hắn còn chào đón cơ hội moi ruột thứ gì đó, con người hay thứ gì khác.



Cơn giận của hắn đã vơi đi phần nào, nhường chỗ cho những suy nghĩ về định mệnh. Có vẻ không còn cơ may nào để hắn lần ra tên chỉ huy đang chết dần chết mòn và hai tên lính trẻ tuổi – cơ bản là không đủ thời gian. Hắn sẽ mất ít nhất một giờ mới tới tháp đồng hồ, giả sử chúng tìm ra cách rung chuông, trước khi hắn tới đó thì chúng đã đi từ lâu rồi.



Nicholai cau có, liên tục nhắc nhở chính hắn kế hoạch vẫn không đổi, rằng hắn vẫn còn việc phải làm. Bốn người trong vô thức đang đợi hắn. Sau tiến sĩ Aquino, là những tên lính – Chan và trung sĩ Ken Franklin – tên công nhân nhà máy, Foster. Khi đã thủ tiêu chúng, Nicholai vẫn phải thu thập thông tin của chúng, sắp xếp một cuộc hẹn, và bay khỏi nơi này. Hắn còn khối việc phải làm…hắn vẫn không khỏi thấy như bị hoàn cảnh gian lận.



Hắn ngừng đi, nghiêng đầu sang một bên. Hắn nghe thấy tiếng đổ vỡ, một vụ va chạm gì đó ở phía tây xa xa, có lẽ là một vủ nổ nhỏ vọng lại từ xa. Một giây sau hắn cảm nhận được những chấn động từ đường xe điện. Đường ray chạy qua giữa một con đường cái, thứ gì đó đã làm nó xóc – nhưng là chúng, Mikhail, Carlos và Jill Valentine. Chúng gặp phải gì đó, hay có trục trặc ở động cơ, hoặc…



Hoặc hắn không biết là gì, nhưng hắn chợt chắc rằng chúng đã gặp rắc rối. Điều này càng làm tăng cảm giác chắc chắn hắn là kẻ có năng lực; chúng buộc phải dựa vào may mắn, và không phải may mắn nào cũng tốt.



Có thể chúng ta sẽ gặp lại. Bất cứ điều gì cũng có thể, đặc biệt ở nơi thế này.



Phía trước bên trái hắn, từ giữa tòa nhà văn phòng và khu đất rào phát ra tiếng kêu, rồi một tiếng khác. Ba cái xác lết ra ngoài cổng, khoảng 10 mét từ chỗ hắn đứng. Chúng ở quá xa không thể nhìn rõ trong ánh trăng mờ ảo, nhưng Nicholai có thể chắc không có cái xác nào nguyên vẹn; hai xác mất tay và chân xác thứ ba không biết sao đã bị chặt cút, nó trông như đang đi trên đầu gối, từng bước tạo nên âm thanh như ai đó đang đập nát môi vậy.



“Ưưưrr” cái xác gần nhất rên rỉ, Nicholai bắn xuyên qua bộ não đang phân hủy của nó. Thêm hai phát súng và hai cái xác còn lại nhập bọn, đổ ập xuống cùng âm thanh ướt nhẹp.



Hắn thấy khá hơn. Có thể hắn sẽ gặp lại “đồng đội” của hắn – và hắn thấy rất chắc chắn điều đó sẽ xảy ra – hắn là kẻ tối cao, và cuối cùng hắn sẽ chiến thắng.



Hắn lại được nạp đầy năng lượng.



Nicholai bắt đầu chạy, hăm hở đón nhận bất kỳ thử thách nào kế tiếp.