Resident Evil 5 – Nemesis

Chương 21 :

Ngày đăng: 09:30 18/04/20


Carlos đang ngồi dựa lưng vào cửa ăn cocktail trái cây, anh nghe tiếng Jill trở mình, tiếng thở sâu đều đặn đã nhẹ nhàng hơn. Cô quay đầu hết bên này lại bên kia, vẫn ngủ, nhưng đó lại là những cử động thong thả nhất anh thấy trong 48 giờ qua. Anh cố đứng nhanh dậy, thận trọng hết sức do cơn đau từ bên sườn đã buộc chặt, nhanh chóng đến chỗ Jill nằm, cái bàn thờ nổi.



Anh nhặt chai nước dưới chân bệ thờ lên, khi anh đứng dậy mắt cô đã mở.



“Jill?Giờ tôi sẽ cho cô chút nước. Cố giúp tôi nhé, được chứ?”



Cô gật đầu, Carlos thấy nhẹ nhõm hẳn, nâng đầu cô dậy trong lúc cô nuốt vài ngụm nước. Đây là lần đầu tiên cô phản ứng rõ ràng với bất cứ cái gì, sắc mặt cũng đã tốt hơn. Trong hai ngày cô đã uống khi anh đổ nước vào miệng cô, ít nhất cũng nuốt xuống nhưng trắng bệch nhu con ma và hoàn toàn không hay biết gì.



“Chúng ta…đang ở đâu?” Jill hỏi yếu ớt, nhắm mắt, lại gối đầu lên cái gối tạm, một đoạn thảm đã cuốn lại. (Carlos làm, chắc chắn, cũng êm đó chứ ^_^). Tấm chăn phủ lên người cô là tấm màn cửa không bị bắt lửa ở phòng giải lao được anh tận dụng.



“Nhà nguyện ở tháp đồng hồ, ” anh nói nhỏ, vẫn mỉm cười. “Chúng ta đã ở đây từ lúc – từ lúc trực thăng nổ. ”



Jill mở mắt lần nữa, rõ ràng tỉnh và chú ý. Cô ấy không bị nhiễm, anh đã lo lắng, nhưng cô vẫn ổn, cô hẳn phải ổn.



“Bao lâu rồi?”



Có vẻ nói chuyện làm cô mệt mỏi lắm, vậy nên Carlos cố tóm tắt tất cả mọi chuyện, tránh cho cô phải hỏi thêm. “Nemesis bắn hạ trực thăng, cô và tôi đều bị thương. Vai cô…bị thương, nhưng tôi vẫn thay băng và nó không có vẻ gì là bị nhiễm cả. Chúng ta đã ở đây hai ngày, hồi phục sức khỏe, chủ yếu cô chỉ ngủ thôi. Hôm nay tôi nghĩ là 1 tháng 10, mặt trời vừa lặn 1 tiếng trước, từ tối qua đã mưa rồi…”



Anh ngập ngừng, không rõ có thể nói gì thêm với cô nhưng không muốn thấy cô ngủ nữa, không phải ngay lúc này. Anh đã phải một mình suy nghĩ đủ lâu rồi.



“À, tôi tìm thấy một thùng cocktail trái cây, ở ngay trong cái rương trong cái phòng khách đó – phòng có bàn cờ đấy, nhớ không?Cả nước nữa, ai đó đang dự trữ, tôi đoán thế, may cho chúng ta. Tôi không muốn để cô một mình, tôi đã, à, chăm sóc cô. ” Anh không cho cô biết là anh đã lau người cho cô, thay tấm màn cô đang nằm khi cần thiết; anh không muốn cô khó xử.



“Anh bị thương à?”



“Gãy vài cái xương sườn, không có gì nghiêm trọng cả!À, có lẽ khi tôi phải kéo cái băng dán ra, sẽ đau lắm đây. Tôi chỉ tìm được băng dán ống nhựa thôi. ”



Cô cười yếu ớt, Carlos dịu giọng, dường như rất sợ phải hỏi. “Cô sao rồi?”



“Hai ngày?Không trực thăng nào tới nữa?” cô hỏi, quay đi hướng khác, anh thấy mình hơi căng thẳng. Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh.


Nicholai lặng lẽ bước sát Franklin, mắt không rời bao súng chưa tháo khóa. “Không hẳn là một ý tưởng tồi. ” Franklin gật, cau mày nhìn lỗ khóa. “Chan đang làm thế, anh ta nói thông tin sẽ vẫn ở đó vào ngày mai nên tại sao không làm thế chứ, đúng không?”



Davis Chan!



Nicholai đứng lặng, quyết định – rồi hắn phóng tới giật khẩu 9mm, không sẵn sàng lấy thứ hắn muốn. Cùng lúc hắn xô Franklin mất thăng bằng, dùng tích tắc thời gian hồi phục của anh ta để quan sát khẩu súng ngắn hạng nặng.



“Chan – nói cho tao biết hắn ở đâu, rồi mày sẽ sống, ”



Nicholai gắt. Tay kia của hắn luồn vào hộp văcxin, cầu mong may mắn. Nó đã trở thành bùa hộ thân của hắn, vật nhắc nhở hắn giỏi đến mức nào – và hắn biết, nó đem lại may mắn.



Franklin và Chan, hai tên Watchdog duy nhất không bị cố định địa điểm gửi báo cáo. Tuyệt vời.



Franklin lùi lại một bước, hai tay đưa lên. “Này, bình tĩnh đi chứ…”



“Hắn ở đâu?”



Franklin đổ mồ hôi. “Ở đài radio, được chưa?Tại khu nghĩa trang. Coi này, tôi không biết anh, và tôi cũng không quan tâm anh đang làm gì…”



”Xuất sắc, ” Nicholai nói, rồi bắn hai lần vào bụng Franklin.



“Ưưư!” Franklin rên lên nặng nề, máu bắn ra bức tường phía sau. Tên trung sĩ ngã ngửa ra sau, tay dang rộng, sự sửng sốt rõ trên gương mặt ngăm đen. Nicholai cũng hơi bất ngờ; hắn trông đợi nhiều hơn thế từ một tên lính chó săn.



Nicholai đưa súng lên, ngắm vào trán Franklin…



…rồi hắn nghe tiếng cửa mở, tiếng giày đi về phía căn phòng. Súng vẫn chĩa vào tên Franklin sắp chết, Nicholai cuối xuống nhìn qua khe hở…



…và thấy Carlos Oliveira đứng đó, hoảng loạn nhìn quanh, tay nhấc khẩu. 357 revolver, hẳn nhiên đang cố tìm xem tiếng súng phát ra từ đâu. Một món quà từ định mệnh. Nicholai bước ra, ngắm vào gương mặt ngốc nghếch của Carlos trước khi tên lính nhận ra có ai khác ở trong phòng.



“Bắt được mày rồi, ” Nicholai thì thầm.