Resident Evil 5 – Nemesis

Chương 22 :

Ngày đăng: 09:30 18/04/20


Nicholai đã bắt được anh, cầm chắc cái chết, Carlos thả khẩu revolver xuống, tay đưa lên. Anh phải cố níu kéo chút thời gian.



Nói chuyện với hắn, lôi kéo sự chú ý. Jill cần mày quay lại, dù có vacxin hay không.



“Hola, thằng khốn, ” Carlos nói nhẹ nhàng. “Tao đã không biết có còn gặp lại mày được không, sau khi chiếc xe ra khỏi thành phố bị nổ thành cám. Một con quái làm việc đó, tin hay không tùy mày. Vậy, mày thì sao?Có giết được con quái nào thú vị chưa?” Từ phía sau cái tủ cao lòi ra ngoài một bức tường, ai đó đang rên rỉ. Nicholai không quay đi, Carlos có thể thấy anh đã cư xử đúng. Nicholai tự mãn, nổi giận…và bị kích thích.



“Tao sắp xử mày – thế nên không, không có gì thú vị cả. Nói cho tao biết, Mikhail chết chưa?Còn con đĩ Valentine bạn mày sao rồi?”



Carlos lườm hắn. “Hai người họ chết rồi. Mikhail chết trên xe điện, Jill bị nhiễm virus. Tao…tao phải bắn cô ấy vài giờ trước. ” Có thể anh không thoát khỏi được, và anh không muốn Nicholai lần theo Jill;anh mau chóng đổi đề tài. “Mày bắn Mikhail phải không?”



“Phải. ” Mắt Nicholai sáng lên. Hắn vừa nói vừa cho tay vào túi trước, lôi ra một thứ giống như hộp kim loại đựng xì gà. “Và trớ trêu thay, đây là thứ thuốc giải cho thứ đã giết chết người bạn kia của mày. Phải chi mày tới sớm hơn một chút…nói cách khác, tao nghĩ mày có thể nói tao có phần trách nhiệm trong cả hai cách chết, phải không?”



Mẫu thuốc. Thứ duy nhất có thể cứu Jill bây giờ, và Carlos đang bị tên điên giữ nó chĩa súng vào.



Suy nghĩ!Suy nghĩ đi chứ!



Từ sau cái kệ lại phát ra tiếng rền rĩ. Carlos nghiêng đầu trông thấy một người đàn ông đang ngồi xụp xuống ở góc sau căn phòng, chỉ thấy được phần giữa hai chống tài liệu. Carlos không thấy được mặt, nhưng nửa người dưới anh ta đẫm máu. “Người đó nữa là ba, ” Carlos nói, cố liều tiếp tục câu chuyện, cố không nhìn cái hộp bạc Nicholai đang giơ lên. “Mày không phải là kẻ dám nghĩ dám làm sao?Nói xem, đây là cách kết thúc, hay là mày thích giết người?”



“Tao thích giết những kẻ vô dụng như mày, ” Nicholai nói, bỏ vacxin vào cái túi mở. “Mày có nghĩ được lí do nào mày đáng được sống không?” Tiếng rên lại phát ra từ người đàn ông đang hấp hối phía sau kệ. Carlos liếc lần nữa giữa những chồng giấy, trông thấy quả lựu đạn đang nắm chặt trong đôi tay run rẩy, khóa đã rút;Carlos hiểu ra anh ta hẳn đã rên để che đi âm thanh, có phần nào đó anh khâm phục cách nghĩ thấu đáo của người này, tất cả chỉ trong khoảnh khắc trước khi anh bắt đầu lùi lại, tay vẫn giơ lên. Quả lựu đạn loại RG34, cùng loại Carlos đang mang theo, anh muốn cố tạo khoảng cách càng xa càng tốt.



Làm cho kĩ nhé…



“Tao là một tay thiện xạ, tao có bản tính hào phóng, và tao chải răng kĩ mỗi ngày, ” Carlos nói, lùi lại thêm một bước, cố tỏ vẻ sợ hãi mà tỏ vẻ can đảm.



“Tiếc quá nhỉ, ” Nicholai nói, mỉm cười, tay đưa lên.
Đầu óc anh đột nhiên trống rỗng, anh chạy băng qua hành lang, một nỗi hoảng loạn vô hình xâm chiếm lấy, thôi thúc anh chạy thật nhanh, thật xa, không phí thời gian suy nghĩAnh vấp phải băng ghế đã nham nhở, không biết mình có té, có đau hay không, anh di chuyển quá nhanh, trong mắt anh chỉ có cánh cửa kính phía trước tòa nhà.



Rầm, xông qua cánh cửa, nhựa đường đen bóng dưới chân, cơn mưa rào rào lên gương mặt đầm đìa mồ hôi. Từng hàng xe bị đập bể, bỏ hoang sáng lên như những viên đá quý ướt dưới ánh đèn đường. Nhịp đập trái tim đang run bắn…



…và vụ nổ quá mạnh đến độ tai anh không thể chịu nổi, đại khái là một tiếng kà-BÙM, xảy ra tích tắc cùng với âm thanh. Cơ thể anh bị quăng đi, như cái lá cây trong cơn cuồng phong hung bạo, nóng nực, bầu trời nối liền với mặt đất, hòa vào nhau.



Anh trượt ngang vỉa hè ướt, đâm vào vòi phun nước, cảm nhận cơn đau hành hạ bên sườn, lưỡi thấy mặn từ dòng máu chảy trên mũi.



Cách đó gần một khu phố, bệnh viện chỉ còn là đống đổ nát bốc khói, những mảnh nhỏ vẫn tiếp tục đổ xuống, vỡ tung khi chạm vào mặt đất thành trận mưa đá chết người.



Vài phần bốc lửa, nhưng đa phần đã bị nghiền nát, gió cuốn đi thành bụi, đám bụi đáp xuống biến thành buồn dưới cơn mưa vẫn đang trút nước xuống mọi vật.



Jill.



Nicholai gượng dậy rồi bắt đầu lết trở về tháp đồng hồ.



Nicholai nhận ra hắn đã mất mẫu vacxin trong lúc hắn chạy xa khỏi bệnh viện, khi chỉ còn một phút trước khi mọi thứ bắn tung lên trời. Khi đã quá trễ.



Chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài tiếp tục chạy, và hắn đã làm thế, để rồi lúc bệnh viện nổ tung, Nicholai đi loanh quanh trong cơn tức giận ở cách đó ba khu phố. Đến nỗi hắn không nhận ra những âm thanh rên rỉ đau đớn hắn đã từng nghe đang phát ra từ hắn, hoặc đó là vì hắn đã nghiến chặt răng đến mức làm gãy hai cái. Sau một thời gian dài, hắn nhớ ra vẫn còn 2 người hắn phải giết, rồi hắn bình tĩnh lại. Có thể xả cơn tức sẽ tốt cho hắn;dồn nén không lợi cho sức khỏe chút nào.



Kế hoạch Watchdog là mục tiêu của hắn. Mẫu vacxin là món quà, phần phụ thêm – vậy nên, hắn không hẳn đã mất gì cả.



Nicholai tự dặn mình như thế nhiều lần trên đường tìm Davis Chan;điều đó làm hắn thấy đỡ hơn, dù không bằng lúc hắn nhớ ra đã mài sắc con dao săn của hắn trước khi tới Racoon. Hắn chắc là Chan sẽ thích nó.