Resident Evil 6 – Mật Mã Veronica
Chương 6 :
Ngày đăng: 09:30 18/04/20
MỌI THỨ ĐỀU HOÀN HẢO.
Những camera được lắp đặt sẵn giúp hắn có thể quan sát từ nhiều góc độ, tất cả đều hiển thị đầy đủ màu sắc, “đấu trường” được bật đèn sáng trưng, chỗ ngồi tiện nghi. Hắn chỉ tiếc là mình không đủ thời gian quay lại sào huyệt bí mật, để thưởng thức màn kịch với Alexia ngồi bên cạnh- nhưng thôi, đổi lại thì mọi việc đã tiến triển một cách thuận lợi. Phòng điều khiển của trung tâm huấn luyện có đầy đủ các camera, cho phép chuyển đổi qua lại chỉ bằng một nút nhấn, bảo đảm mang lại góc nhìn tốt nhất có thể.
Alfred mỉm cười, quan sát Claire ngập ngừng trước cửa, hết sức hài lòng khi kế hoạch của mình đã đạt kết quả mỹ mãn. Cô ta đã rượt theo hắn như dự tính, rồi vùng vẫy dữ dội khi rơi vào bẫy. Hắn không ngờ cô ta dám bắn trả, nhưng khi hồi tưởng lại thì việc đó cũng chả nhằm nhò gì. Thật sự, nó chẳng qua là một khúc nhạc dạo đầu, khiến cho cái chết hiển nhiên của cô ta thêm phần thi vị, thù hận cá nhân chẳng qua là một thứ bổ sung giúp cho cuộc chơi đa dạng hơn.
OR1, vũ khí sinh học cao cấp được đặc chế cho chiến trường, là một trong những thứ ưa thích nhất của Alfred. Bọn Sâu cát An3 cũng rất ấn tượng, chúng đạt chuẩn của Hunter 121 và cực nhanh, nhưng OR1 còn đặc biệt hơn – phần khung xương người lộ hẳn ra ngoài, đặc biệt ở mặt và thân, khiến chúng trông giống hệt một Tử Thần đích thực. Bộ mặt toàn xương lòi ra dưới những sợi gân nhân tạo y như thật, toát lên vẻ chết chóc ghê rợn. Chúng không chỉ nguy hiểm không thôi; mà còn gieo rắc nỗi kinh hoàng đến cùng cực bằng hình dáng bề ngoài. Các nhân viên trên đảo đã gọi chúng bằng cái tên Bandersnatche, một từ vô nghĩa trong một bài thơ nào đó, nhưng lại hết sức thích hợp với khuôn mẫu và chức năng đặc trưng của chúng.
Có ba mươi con ở Rockfort, một nửa trong đó hãy còn ngủ đông, có điều Alfred chỉ đếm thấy có tám sau đợt tập kích…
…Ô! Claire đang mở cửa.
Alfred khoái trá dồn hết mọi chú ý vào cô gái, tay trái đặt trên điều khiển camera, tay phải mân mê trên nút điều khiển phong tỏa khu vực.
Claire bước vào ban công của gian nhà hai tầng rộng lớn, súng lăm lăm trong tay, cố gắng quan sát mọi nơi cùng một lúc. Alfred phóng to cận cảnh khuôn mặt Claire, chờ đợi một biểu hiện sợ sệt trên đó, nhưng đành thất vọng trước vẻ dửng dưng của cô. Có vẻ do không gặp phải một mối nguy hiểm bất chợt nào, nên cô ta chỉ lộ vẻ cảnh giác, không hơn không kém.
Nhưng khi ta nhấn cái nút này…
Alfred cười khúc khích, không thể kìm nổi sự hào hứng, ngón trỏ khẽ vân vê trên công tắc mở của hai cái chuồng gần nhất, một trên ban công, một ở sát bên cái thang chuyển hàng xuống tầng dưới. Cứ theo dự tính của hắn thì Claire Redfield kể như tiêu đời rồi. Đúng vậy, con nhãi ấy không phải là điều quan trọng, cái chết của nó cũng vô nghĩa chẳng khác gì khi còn sống, điều quan trọng là nắm được quyền kiểm soát, quyền kiểm soát của hắn.
Và nỗi đau đớn, sự tra tấn tinh vi, cái cách nó nhìn khi nhận ra sinh mệnh đã đến hồi chấm dứt…
Alfred đã tiết chế cơ thể một cách chặt chẽ, chặt chẽ như cách hắn khống chế cuộc sống của Claire. Hắn lấy làm kiêu hãnh về khả năng kềm chế những khao khát dục vọng của bản thân, khả năng bộc lộ cảm giác chỉ khi nào hắn muốn. Tuy nhiên, ý nghĩ về cái chết của Claire đã tạo nên trong hắn một cảm xúc khác thường, vượt ngoài những ham muốn thể xác, một cảm xúc không thể diễn tả bằng lời, thậm chí vượt xa khỏi tầm hiểu biết hạn hẹp của loài người.
Alexia biết, Alfred thầm nghĩ, tin chắc rằng người chị xinh đẹp cùa mình cũng đang theo dõi, rằng cô ta hiểu rõ cái điều không thể diễn tả ấy. Với cái chết của Claire, họ sẽ tiến gần đến với nhau, gần đến độ hai con người không thể gần hơn; một mối liên kết kỳ diệu phi thường, đỉnh cao tối thượng của dòng họ Ashford.
Hắn không thể kìm nén thêm một phút giây nào nữa. Khi Claire tiến thêm một bước vào giữa căn phòng, hắn khóa chặt cánh cửa cô vừa đi qua, chặn đường thoái lui – và nhấn nút mở cánh cửa chớp ở tầng hai.
Ngay lập tức, cách nơi cô đứng chừng mười bước, một phiến cửa kim loại chật hẹp mở ra. Claire nhảy lùi lại, cố gắng giữ cự ly an toàn với mối đe dọa bất định. Một con Bandersnatch trưởng thành bước ra, sẵn sàng chiến đấu. Thật là một sinh vật tuyệt vời. Cao từ bảy đến tám feet, mang khuôn mặt của một bộ xương đang nhe răng cười, cái đầu rùn xuống đầy đe dọa. Phần thân trên vĩ đại một cách không cân đối, được hỗ trợ bởi thứ vũ khí bất ly thân – đó là cánh tay phải, vạm vỡ chẳng kém gì cặp chân to cỡ thân cây, dài có đến hơn nửa chiều cao cơ thể, gang tay rộng đến độ có thể chộp gọn nguyên cả ngực một người. Tay trái của nó thì khô quắt lại, nhỏ bé và méo mó, nhưng Bandersnatch chỉ cần một tay thôi.
Alfred hy vọng được thấy cô ta bộc lộ phản ứng, nguyền rủa hoặc gào thét chẳng hạn, nhưng cô chỉ im lặng trong lúc thoái lui ra sau, tới khi đạt đến cự ly mà cô cho là an toàn. Khẩu súng khai hỏa ngay lập tức.
Con Bandersnatch rống lên, một tiếng gào dữ dội phát ra từ yết hầu, rồi bắt đầu giở miếng. Alfred đã xem nó hàng tá lần rồi mà vẫn chưa biết chán là gì.
Cánh tay phải khổng lồ quạt về phía Claire, phạm vi chắc phải đến mười lăm feet, cơ bắp của nó được thiết kế để kéo dài vượt trội, nhờ vào những sợi gân và dây chằng có độ đàn hồi…
…và nó quật Claire xuống sàn mà không mất chút sức nào, cô gái ngã sóng xoài trước khi cánh tay của Bandersnatch tiếp tục nện tới.
Ừ, ừ!
Claire khó nhọc bật lùi ra sau nhanh hết mức có thể, cho đến khi lưng cô chạm phải tường. Alfred phóng to màn ảnh để thấy một giọt mồ hôi lóng lánh rơi xuống từ khuôn mặt của cô, nhưng vẫn không có thêm một biểu hiện nào khác ngoài sự cẩn trọng cao độ. Cô bật dậy rồi chạy dọc hành lang thật nhanh, hiển nhiên không muốn bị đánh bay khỏi ban công với đòn kế tiếp của sinh vật đó.
Alfred cười nhăn nhở, quên khuấy nỗi thất vọng khi thấy cô không tỏ vẻ gì sợ hãi. Cô ta đã tách khỏi vách tường trong vài giây, vòng lại đằng góc…
..và một chuỗi cú đấm tung ra, ép con nhãi chết dí vào tường… hay một cú thộp cổ đơn giản, rồi nắm chặt cái đầu và lắc lư không ngừng… hoặc nó sẽ đùa nghịch với con bé, vờn qua vờn lại giống như con búp bê của Alexia?
Alfred hăng hái chống người lên, đổi góc nhìn camera, quan sát cô gái khốn khổ đang giương cao khẩu súng, ngắm bắn cẩn thận bất chấp tình thế vô vọng…
…Đoàng!
Cô nở nụ cười yếu ớt, khiến cậu thình lình cảm thấy muốn choàng tay qua người cô, muốn siết chặt lấy tay cô hoặc thứ gì đó. Nhưng cậu đã không làm gì hết.
“Cậu biết không, nó gợi lại những ký ức tồi tệ,” cô nói tiếp.
Raccoon… chính là nơi đã bị tiêu hủy vài tháng trước, nếu cậu không lầm, ngay trước khi cậu đến Rockfort. Chính tay cảnh sát trường đã gây ra chuyện đó. “Có phải Umbrella đã làm gì đó với Raccoon?”
Claire có vẻ ngạc nhiên, nhưng rồi chỉ cười đáp lại trong lúc hướng sự chú ý đến bảng điều khiển thang máy.
“Chuyện dài lắm. Tôi sẽ kể cho cậu nghe chừng nào ra khỏi đây. Tầng một à?”
“Ừ,” Steve đáp, lấy lại tinh thần. “Thực ra, có lẽ nên lên thẳng tầng hai. Bằng cách đó, chúng ta có thể nhìn bao quát khoảng sân để xem sắp phải đương đầu với cái gì.”
“Cậu coi vậy mà cũng thông minh đó chứ,” Claire trêu ngươi trong lúc ấn nút đi lên. Steve còn chưa nghĩ ra cách cách đáp trả sao cho dí dỏm thì thang máy đã dừng lại, và Claire mở cửa.
Có một cánh cửa chớp khóa kín bên tay phải, vì vậy họ chỉ có thể đi về bên trái, dọc theo hành lang ngắn vắng vẻ. Có mỗi một cửa ra ở hướng đó, và thật may mắn làm sao, tay nắm của nó dịch chuyển khi Claire mở thử.
Một lần nữa, chẳng có gì làm họ giật mình hết. Cánh cửa mở ra một ban công hẹp té bằng gỗ, ngập trong sương mù, từ đây nhìn xuống có thể thấy được một căn phòng lớn bừa bãi hỗn độn – một chiếc xe Jeep quân đội đã rỉ sét, hàng chồng thùng đựng dầu cũ kỹ bẩn thỉu, những thùng hộp gãy vụn và đủ thứ linh tinh khác. Trông chẳng khác gì một kho chứa đồ, mà mặc dù được chiếu sáng đầy đủ, nhưng vẫn còn hàng loạt ngóc ngách không thể thấy được nếu xuống dưới đó. Steve thậm chí còn nghe có tiếng lê chân nữa.
Cậu dấn thêm mấy bước sang trái, cố gắng quan sát góc khuất bên dưới ban công, Claire theo sát bên cạnh. Cái nền kêu cọt kẹt và dịch chuyển dưới chân họ.
Thôi chết.
Steve thậm chí không nhận ra kịp sự va chạm, bởi lẽ mọi việc đến quá nhanh. Cậu tiếp đất bằng bên sườn trái, hai vai chấn động, đầu gối trái đụng gãy một mẩu gỗ nào đó.
Gần như ngay lập tức, một đống thùng rơi ụp xuống cậu ta gây nên âm thanh loảng xoảng khắp chung quanh, và Steve nghe thấy tiếng rên đói khát của một con zombie.
“Claire?” Steve cất tiếng gọi, đồng thời nhỏm dậy và xoay người, tìm kiếm cô cũng như con zombie. Cô vẫn đang nằm kẹt giữa đống thùng và ôm nắn cổ chân. Khẩu súng văng đi cách đó mươi bước. Steve dõi theo ánh mắt mở to của cô, thấy một con zombie đang lắc lư tiến tới…
…và tất cả những gì cậu có thể làm là nhìn nó trừng trừng, toàn thân thình lình trôi giạt đâu đó thật xa. Claire la lên, nhưng cậu không nghe gì cả, chỉ nhìn sinh vật nhiễm virus ấy như bị thôi miên. Nó từng là một người to con, thậm chí có phần mập mạp, nhưng đã bị ai đấy xé toạc mất một phần bụng. Vết thương toang hoác nhớp nháp đang tuôn máu thấm đầy lớp vải, khiến chiếc áo sơ mi màu đen lại càng thêm đen. Nó có một bộ mặt xám ngoét và đôi mắt trống rỗng, không khác gì những con zombie kia, cái miệng vấy đầy máu – có lẽ đã ăn ai đó hoặc là bị cắn vào lưỡi.
Claire lại la lên điều gì đó, nhưng Steve bất chợt nhớ đến một chuyện, một tia ký ức sống động như thật, một hồi tưởng về việc đã qua. Lúc được bốn hoặc năm tuổi, cậu đã được cha cho tham dự một buổi diễu hành, nhân dịp lễ Tạ ơn. Cậu đã ngồi trên vai cha, quan sát những anh hề, xung quanh toàn tiếng ồn ào, tiếng người la hét, và cậu bắt đầu khóc. Cậu không thể nhớ nổi tại sao; chỉ nhớ là cha đã nhìn mình bằng đôi mắt tràn ngập thương yêu lẫn lo lắng. Khi ông hỏi có chuyện gì, giọng ông vô cùng thân thiết và trìu mến, đến độ Steve đã choàng tay quanh cổ cha và giấu mặt đi, vẫn khóc thút thít nhưng biết chắc rằng mình rất an toàn, rằng mình sẽ không bị bất cứ tổn hại nào một khi ở trong vòng tay của cha…
“Steve!”
Claire, đang gào lên tên cậu, và Steve thấy con zombie đã đến sát bên cô ấy, những ngón tay xám xịt nắm lấy áo và kéo cô tới gần cái miệng nhễu nhão máu.
Steve cũng gào lên, tay siết cò súng, đạn nổ vang như sấm sét rồi cắm thẳng vào mặt mày tay chân của cha cậu, hất ông ta văng xa khỏi Claire. Cậu vẫn bắn không ngừng, gào thét không ngừng đến khi cha mình nằm bất động và tiếng súng chấm dứt, chỉ còn tiếng cạch khô khan phát ra từ khẩu súng, và Claire đang chạm tay lên vai, kéo cậu quay lại trong lúc cậu gào lên tên cha mình, nước mắt lưng tròng.
Họ ngồi đó trong một lúc. Khi đã có thể lên tiếng, cậu bắt đầu kể cho cô về chuyện đó, từng chi tiết nhỏ, hai tay bó gối và đầu gục xuống. Cậu kể về cha mình, người đã là tài xế chở hàng cho Umbrella, người đã bị bắt khi ăn trộm một công thức từ phòng thí nghiệm. Cậu kể về mẹ, người đã bị bắn gục bởi bộ ba tên lính Umbrella ngay tại nhà. Lúc Steve gọi điện từ trường học về nhà, bà đang nằm hấp hối trong vũng máu và chết từ từ dưới sàn phòng khách. Bọn chúng đã đưa họ đi, đưa Steve và cha cậu tới Rockfort.
“Tôi cứ nghĩ ông ấy đã chết sau cuộc tập kích,” Steve vừa nói vừa quệt mắt. “Tôi ước gì mình đã đau buồn về chuyện đó, nhưng rồi lại chỉ nghĩ về mẹ, về hình bóng của bà… nhưng tôi thật không mong ông ấy phải chết, không, tôi… tôi cũng yêu ông ấy lắm.”
Thốt to lên điều đó lại càng khiến cậu tiếp tục bật khóc. Steve lờ mờ cảm thấy Claire đang choàng tay qua người cậu, vô cùng khổ sở với ý nghĩ rằng ông ấy đã chết. Cậu biết mình phải đứng dậy, phải tìm những chìa khóa, rồi đi với Claire và lái chiếc máy bay, nhưng những việc đó dường như không còn quan trọng nữa.
Claire nãy giờ hầu như im bặt, chỉ lắng nghe rồi ôm choàng lấy cậu, nhưng lúc này cô đã đứng dậy và bảo cậu cứ ở yên đó, cô sẽ quay lại ngay rồi cùng cậu rời khỏi chỗ này. Ổn thôi, tốt thôi, cậu đang muốn được ở một mình. Trong đời cậu chưa bao giờ thấy kiệt sức như lúc này, quá mệt mỏi và nặng nề đến độ không muốn làm gì thêm nữa.
Claire đã đi khỏi, và Steve quyết định sẽ tìm kiếm mấy chiếc chìa khóa, sớm thôi, ngay khi cậu đã dừng run rẩy.