Resident Evil 6 – Mật Mã Veronica

Chương 8 :

Ngày đăng: 09:30 18/04/20


WOW, CÁI NÀY… WOW, CLAIRE NGHĨ THẦM.



“Wow,” Steve thì thào, và cô gật đầu, cảm thấy hoàn toàn choáng ngợp với không gian trước mắt. Cô vừa nói về tên điên giết người hàng loạt thì phải? Coi bộ giống nơi tụ tập những tên giết người hàng loạt hơn.



Còn một vấn đề nữa sau khi hai khẩu Luger tách đôi bức tường, một câu đố với những con số và một lối đi bị chặn, nhưng cả hai đã cùng phối hợp để giải quyết một cách trọn vẹn, và nó không cản trở họ được lâu. Một lần nữa họ thấy mình đang ở ngoài trời, chứng kiến tòa nhà bí mật tọa lạc trên một ngọn đồi thấp giống như tổ chim kền kền giữa cơn mưa trút nước. Nó đã từng là một lâu đài, thật vậy, nhưng không có chút gì giống với tòa lâu đài mà họ vừa đi qua - cũ kỹ hơn, tăm tối hơn, bao quanh bởi hàng đống hoang tàn đổ nát của những gì đã từng là một ngôi vườn điêu khắc. Bức tượng tiểu thiên sứ bằng đá với đôi mắt bị mù và những ngón tay cụt dõi theo khi họ tiến về phía tòa nhà, những pho tượng gargoyle với gương mặt cổ quái và đôi cánh mòn vẹt, những mảnh đá hoa cương vỡ vụn dưới chân.



Thật ghê rợn… nhưng còn có một thứ gì đó hơn cả ghê rợn, một thứ không hề đồng dạng.



Họ đứng trong phòng nghỉ, không có một chút ánh sáng nào khác ngoài vài ngọn nến được bố trí sẵn. Không khí phảng phất mùi nước nho ép trước khi lên men, nghe thum thủm như mùi rác và giấy da vụn. Sàn nhà được trải thảm nhung, đó là những gì họ có thể nhìn thấy, nhưng dường như nó quá cũ đến nỗi bị mòn rách xác xơ nhiều chỗ, khiến người ta khó lòng nhìn ra nó có màu gì đằng sau cái “màn tối” ấy. Ngay trước mặt họ là những gì còn lại của một cầu thang gác hùng vĩ, trải dài đến tận ban công tầng hai và tầng ba; vẫn còn đó một vẻ thanh lịch tồi tàn toát ra từ những tay vịn đen đúa bởi dấu ấn thời gian, những bậc thang lún, cũng như từ cái thư viện bẩn thỉu bên phải, hay trong những bức tranh sơn dầu treo trên vách tường đã phai màu. Bị ám, đó là từ thích hợp nhất để diễn tả khung cảnh này… chỉ trừ những con búp bê.



Vô số khuôn mặt bé xíu đang nhìn họ chằm chằm từ mọi góc phòng. Những con búp bê Trung Hoa bằng sứ dễ vỡ, nhiều con đã bị sứt mẻ hoặc đổi màu, mặc y phục bằng vải bóng có màu nước, loại thường mặc khi tham gia buổi trà mặn. Những đứa bé bằng nhựa có đôi mắt to tròn và môi hồng mím chặt. Những con búp bê nhồi giẻ rách với gương mặt hình nút kì dị, vài mẩu bông lòi ra ngoài cánh tay quặt quẹo. Chúng xếp thành từng đống, chồng lên nhau, thậm chí một số còn bị đâm xuyên qua bằng que. Claire có thể nhận ra, cách xếp đặt vị trí của chúng không bình thường chút nào.



Steve lấy khuỷu tay khều cô rồi chỉ lên. Trong một thoáng, Claire nghĩ rằng mình đang thấy Alexia treo lơ lửng ngoài mái hiên - nhưng dĩ nhiên nó chỉ là một con búp bê khác, to như người thật, thân hình lủng lẳng khoác một bộ váy dạ tiệc đơn sơ, trang trí hoa văn nổi xung quanh phần mắt cá chân mảnh khảnh giả tạo.



“Có lẽ chúng ta nên…” Claire bắt đầu… và chợt khựng lại, lắng nghe. Có tiếng ai đó đang nói chuyện vang vọng từ tầng trên, giọng phụ nữ. Nghe như ả ta đang tức giận, ngữ điệu rất nhanh và chói tai.



Alexia.



Tiếp theo cái giọng giận dữ ấy là những lời năn nỉ, van xin, Claire nhận ra đó là tiếng của Alfred.



“Mình cũng vô đó góp mặt đi thôi,” Steve thì thào rồi tiến lên những bậc thang, không đợi cô trả lời. Claire vội vã đuổi theo, không chắc nó là một ý kiến hay, nhưng cũng không muốn để cậu đi một mình. Những con búp bê lặng lẽ quan sát họ đi lên, dõi theo bước chân họ bằng những đôi mắt vô hồn, một mực giữ nguyên vẻ lãnh tĩnh như đã có từ bao năm qua.



--o0o--



Alfred cảm thấy gần gũi với Alexia hơn bao giờ hết mỗi khi cả hai trở về phòng riêng, nơi chúng cười cợt và đùa giỡn như trẻ con. Lúc này hắn cảm thấy mình đang ở gần bên Alexia, nhưng đồng thời cũng vô cùng lo lắng trước cơn phẫn nộ của ả, hắn ước gì mình có thể làm ả vui vẻ trở lại. Suy cho cùng, chính lỗi lầm của hắn đã khiến ả phải bối rối.



“... và chị không sao hiểu nổi, con nhãi Claire và bạn của nó mà lại có thể khiến em tốn sức như vậy,” Alexia nói, và mặc dù cảm thấy ngượng ngùng nhưng hắn không thể không nhìn ả bằng đôi mắt trìu mến, khi ả lướt ngang qua phòng thật duyên dáng trong chiếc áo dài lụa. Người chị song sinh của hắn quả thực rất lịch sự, nhã nhặn, mặc dù ả đang bực mình.



“Em sẽ không thất bại nữa đâu, Alexia. Em hứa đấy…”



“Phải, em sẽ không,” ả nói một cách gắt gỏng. “Bởi vì chị dự tính sẽ tự mình giải quyết chuyện đó.”



Alfred kinh ngạc. “Không! Chị không nên liều lĩnh với chính mình, chị yêu dấu, em… em sẽ không cho phép chị!”



Alexia giận dữ nhìn hắn một lúc rồi thở dài, lắc đầu. Ả bước về phía hắn một lần nữa, ánh mắt dịu dàng và âu yếm.



“Em đã quá lo lắng rồi đấy em trai,” Ả nói. “Em phải nhớ lấy, phải luôn luôn đối đầu với nghịch cảnh bằng sự mạnh mẽ và niềm kiêu hãnh. Suy cho cùng chúng ta cũng là gia đình Ashford. Chúng ta…”



Đôi mắt Alexia mở to, gương mặt tái nhợt đi. Ả xoay người nhìn ra cửa sổ, nhìn ra bên ngoài hành lang. Những ngón tay thon thả mân mê dải lụa quanh cổ một cách lo lắng.



“Có ai đó trong hành lang.”



Không!



Alexia phải được an toàn, không một ai được chạm vào cô ấy, không ai cả! Claire Redfield, chắc chắc là nó, cuối cùng thì nó cũng đến đây để hoàn thành nhiệm vụ của mình, để ám sát người hắn yêu dấu. Alfred nhìn quanh, điên cuồng tìm cách bảo vệ ả - kia rồi, khẩu súng trường đang tựa vào bàn trang điểm của Alexia, hắn đã bỏ lại đó trước khi mở lối vào gác xếp. Hắn bước nhanh về phía nó, cảm nhận nỗi sợ hãi của ả cũng như của chính hắn. Cả hai cùng chia sẻ nỗi sợ hãi như thể chỉ là một người.



Alfred tóm lấy vũ khí - và do dự, lúng túng. Alexia cứ khăng khăng muốn đích thân ra tay, ả có thể sẽ nổi giận lần nữa nếu như hắn lại xía vào… nhưng rủi như có chuyện gì xảy ra, nếu hắn mất ả…



Tay nắm cửa bỗng nhiêu kêu lạch cạch, cùng lúc Alexia tiến tới trước, chộp lấy khẩu súng. Ả hầu như chỉ đủ thời gian để giơ súng lên trước khi cánh cửa bật tung ra đánh sầm một tiếng. Lần đầu tiên trong gần mười lăm năm trời, chốn riêng tư của bọn chúng đã bị xâm nhập, và ả choáng váng nhận ra mình không thể bắn nếu không muốn Alfred bị thương, nếu muốn còn mạng. Hai tù nhân có súng, và đang chĩa thẳng vào người ả.



Alexia tự trấn tĩnh, quyết không tỏ ra khiếp sợ trước hai đứa nhóc - cả hai đứa nó đang nhìn chằm chằm ả một cách kỳ lạ, gương mặt quê mùa của chúng bộc lộ sự bối rối và bất ngờ. Dường như chúng chưa từng giáp mặt với người của tầng lớp thượng lưu thì phải.



Vậy hãy dùng nó làm lợi thế cho mình. Hãy làm chúng mất cảnh giác.


Điều gì xảy ra nếu nó quá phức tạp, điều gì xảy ra nếu cậu ấy không thể làm được? Claire nghĩ, và hoàn toàn chắc chắn rằng cô sẽ bị nổ tung lên.



“44… 43…”



Steve đột ngột thẳng lưng lên, gạt một thứ như cần số về bên phải và đẩy nó tới, trước khi đặt tay lên thanh gạt. Tiếng động cơ lớn hơn, và chậm, rất chậm, máy bay bắt đầu di chuyển.



“Cô sẵn sàng chưa?” cậu hỏi, giọng nói nghe như cười cợt, và Claire muốn quỵ xuống vì nhẹ nhõm, hai đầu gối yếu ớt hẳn đi trước mấy từ ngắn ngủi đó.



“30… 29… 28…”



Máy bay từ từ tiến tới dưới một cái cầu thấp bằng kim loại, nó gần cánh cửa đến mức cô có thể thấy những cơn sóng nhỏ đang vỗ vào phần vỏ kim loại. Có một tiếng đập lớn trên đầu, do cây cầu đã quẹt vào phần nóc máy bay, nhưng họ vẫn di chuyển, chậm và đều đều.



“17… 16…”



Khi Steve tiến vào vùng nước mênh mông, số đếm ngược đã đến mười… và sau đó quá xa để có thể nghe thấy, khi tiếng động cơ lớn hơn đến khó tin. Họ tăng tốc, quãng đường bằng phẳng trở nên gập ghềnh khi họ bắt đầu lướt trên những ngọn sóng. Bây giờ có đủ ánh sáng trên bầu trời để Claire nhìn thấy họ đang rời khỏi mạn phải hòn đảo, nhiều đá đến khó tin. Có những gờ đá nhỏ bao bọc phần lớn đảo Rockfort, nhô lên khỏi mặt nước giống như những bức tường tua tủa của pháo đài.



Ngay trước khi Steve bắt đầu kéo cần gạt ngược về để tăng tốc độ bay lên, Claire nhìn thấy vụ nổ đầu tiên, âm thanh dội đến sau hai giây - một loạt tiếng nổ như sấm và trầm nhanh chóng nổi lên từ phía xa, nhỏ dần khi Steve chầm chậm đưa họ bay lên.



Khi chiếc máy bay chở hàng lao vào không trung, những cột khói đen khổng lồ cuồn cuộn bốc lên dưới ánh bình minh, phủ bóng xuống khu nhà đang tan rã. Những ngọn lửa lan ra khắp nơi, và mặc dù cô không biết chính xác vị trí của cái đang nhìn, nhưng cô nghĩ mình đã thấy biệt thự nhà Ashford đang bị phá hủy trong ngọn lửa, một vùng sáng màu cam rộng lớn đang bốc lên từ những gì trước đây đã từng là tòa lâu đài. Vẫn có những kiến trúc còn nguyên, nhưng phần lớn chúng đều đã biến mất trong gạch vụn và tro tàn.



Claire hít thật sâu và thở ra chầm chậm, cảm thấy những bắp thịt căng cứng đang giãn ra. Tất cả đã kết thúc rồi. Một khu nghiên cứu khác của Umbrella đã biến mất, hệ quả tất yếu của sự xâm phạm tính công bằng trong khoa học, bởi vì sự vô đạo đức dường như đã trở thành một thành phần cơ bản trong chính sách của chúng. Cô hy vọng rằng cái linh hồn đau đớn, méo mó của Alfred Ashford cuối cùng cũng tìm ra vài thứ đại loại như sự bình yên… hoặc bất cứ thứ gì mà hắn xứng đáng.



“Nào, chúng ta đi đâu?” Steve bỗng nhiên cất tiếng hỏi, kéo cô ra khỏi những suy nghĩ vẩn vơ. Claire ngoảnh mặt về phía cửa sổ, cười toe toét, chuẩn bị tặng cho chàng phi công một nụ hôn. Steve đáp lại ánh mắt của cô, cũng cười toe toét - và khi họ nhìn vào mắt của nhau, thời gian như ngừng trôi, lần đầu tiên cô chợt nảy ra ý nghĩ rằng anh chàng không chỉ là một đứa trẻ con. Không đứa trẻ con nào nhìn vào cô như anh chàng đang nhìn lúc này… và mặc dù đã nhất quyết sẽ không khuyến khích cậu ta, nhưng cô cũng không quay đi chỗ khác. Cậu ta hiển nhiên là một anh chàng dễ nhìn, nhưng trong suốt mười hai giờ đồng hồ qua cô đã nghĩ cậu chẳng qua là một thằng em trai khó ưa – nên thật không dễ để bước qua lằn ranh ấy, cho dù cô có muốn đi nữa. Mặt khác, sau những gì cùng nhau trải qua, cô đã quen tỏ ra vững vàng, mạnh mẽ trước Steve, đến độ gần như hoàn toàn tự nhiên…



Claire dừng việc tiếp xúc bằng ánh mắt và quay đi. Họ đã tự do và an toàn được đầy một phút rưỡi; cô muốn suy nghĩ kĩ một chút trong khi tiếp tục đi tới. Steve quay lại tập trung vào bàn điều khiển, hơi đỏ mặt một chút, và rồi có một tiếng thình trên nóc, có vẻ ở ngay sau chỗ có cái lồng treo khi nãy.



“Cái gì thế?” Claire hỏi, ánh mắt ngó lên như thể chờ đợi cái gì đó sẽ chui xuyên qua lớp kim loại.



“Chẳng biết,” Steve nói, cau mày. “Không có gì trên đó cả, vì thế…”



RẦM!



Máy bay dường như lắc lư trong không trung và Steve vội vàng giữ thăng bằng lại, trong khi Claire theo bản năng nhìn về phía sau họ. Âm thanh phá hoại đến từ cái khoang.



“Cửa sập của khoang chứa hàng đã mở ra,” Steve nói, chỉ tay vào một cái đèn nhỏ trên bàn điều khiển, đập tay vào một cái nút khác. “Tôi không thể đóng nó lại được.”



“Tôi sẽ đi kiểm tra nó,” Claire nói, và trước vẻ mặt không vui của Steve, cô mỉm cười. “Cậu cần giữ nguyên độ cao, được chứ? Tôi hứa sẽ không nhảy xuống đâu.”



Cô quay về phía cái khoang, và lúc Steve nhìn đi chỗ khác, cô vô tình quơ lấy khẩu súng trường treo phía sau ghế phi công, khẩu súng mà Alfred đã bỏ rơi. Cô vẫn còn giữ khẩu bán tự động, nhưng ống ngắm hồng ngoại của súng trường có độ chính xác tuyệt đối, vả lại cô cũng không muốn đục đầy lỗ trên máy bay, nên khẩu.22 này là lựa chọn tốt hơn. Có một hoặc hai con quái vật trên đảo, và có lẽ chúng đã đi lậu vé trên máy bay, nhưng cô không muốn Steve lo lắng hay dính líu vào. Hai người họ cần cậu ta làm công việc điều khiển.



Dù có là gì đi nữa, mình cũng phải tự xử lý nó, cô nghĩ một cách dứt khoát, cầm lấy tay nắm cửa. Thật vậy, có thể cô đã hơi quá phóng đại vấn đề, có thể chỉ là một cánh cửa bị hở và một cái bản lề bị gãy thôi. Cô mở cửa…



… và nhảy vào trong, đóng sầm cánh cửa phía sau cô trước khi Steve có thể nghe thấy tiếng động, điều này quá sức chịu đựng của một anh chàng thiếu niên…



Toàn bộ những gì phía sau cái khoang đã biến mất, cửa sập bị xé toang, những đám khói và mây lướt qua với tốc độ khó tin. Claire bối rối lùi lại một bước - và nhìn vào cái nguyên nhân gây ra chuyện này.



Gã X, tâm trí cô nhảy múa loạn xạ, nhớ lại cái thứ gớm ghiếc tại Raccoon, cái gã săn đuổi tàn bạo trong áo khoác dài, đen, nhưng cái giống sinh vật to lớn vụng về đang đứng kia không giống lắm. Nó có dáng người, kích thước khổng lồ và không có tóc như con quái vật X, da thịt có màu xám kim loại tương tự - nhưng cao hơn và vạm vỡ hơn, được thiết kế với kích cỡ phải đến tám feet, bờ vai rộng đến khó tin, phần bụng lô nhô những bắp thịt. Nó không có bộ phận sinh dục, mà chỉ có một cục bứu tròn nằm dưới háng. Và những cánh tay không phải là tay người nữa, chúng còn hơn cả một vũ khí giết người. Nắm tay trái của nó là một cái chùy có mấu kim loại, to hơn cả đầu cô, còn tay phải là sự kết hợp của cơ thịt với những con dao cong vút, hai trong số đó dài ít nhất một feet.



Và nó không mặc áo khoác, ý nghĩ đó thoáng qua óc Claire, khi con quái vật đảo con mắt trắng đục về phía cô rồi quay đầu lại và gào lên, một tiếng gào của cơn khát máu và giận dữ.



Sợ hãi nhưng quả quyết, Claire bất ngờ giương vũ khí lên ngay khi cái sinh vật ấy bắt đầu chú ý tới cô, và rọi một chấm màu đỏ lên con mắt phải không màu của nó. Cô siết chặt cò súng…



…và nghe thấy tiếng cách khô khan trong cái khoang trống rỗng, âm thanh chói tai bất chấp những cơn gió dữ dội đang xoáy qua chiếc máy bay bị hư hỏng.