Rổ Rá Cạp Được Thì Cạp Đi

Chương 9 :

Ngày đăng: 19:46 18/04/20


“Thực sự tao chẳng hiểu nổi mày đang nghĩ cái gì.” Vẻ mặt Ly Ly đúng kiểu ‘thằng này hết thuốc chữa’. “Cậu ta đồng ý lên giường với mày rồi mày còn muốn gì nữa?”



Giọng cậu hơi to khiến không ít người chú ý lại đây.



“Ly Ly, mày nghĩ cậu ấy yêu tao sao?” Thẩm Nam biết vấn đề này thật ngu ngốc, nhưng cậu vẫn luẩn quẩn ở chỗ đó không cách nào thoát ra được.



“Anh Thẩm ơi anh Thẩm, anh đừng nên mong chờ xa vời như thế!” Ly Ly đè vai cậu xuống, trừng mắt nhìn cậu. “Cậu ta mấy tuổi hả? Cậu ta hiểu tình yêu tình ái là cái miẹ gì? Chính vì không hiểu nên cậu ấy mới là hàng hiếm có khó tìm! Độc nhất vô nhị luôn đấy!”



“Vấn đề là tao hiểu. Hơn nữa, tao không yêu cậu ấy.”



“Nhưng mà mày cũng thích cậu ta.”



“Thích và yêu không giống nhau.” Thẩm Nam vẫn kiên trì ý kiến của mình.



“Điều này không quan trọng!” Ly Ly sắp ức chết, ngón tay chỉ thẳng ra, gần như đâm vào mũi Thẩm Nam: “Nếu đã không hiểu, thì yêu hay thích đối với cậu ta chẳng có điểm gì khác nhau cả. Cậu ấy sẽ chẳng thèm để ý cái chuyện cỏn con như vậy đâu!”



“Tao để ý…”



“Kệ mày!” Ly Ly quẳng cái giẻ. “Tao chỉ thấy mày đang bắt nạt con người ta không hiểu ái tình là gì!”



Thẩm Nam cảm thấy vô cùng ức chế. Chuyện Mạc Bắc không hiểu là chuyện bình thường, là chuyện đương nhiên như thế, chỉ có mình cậu đắn đo suy nghĩ như thằng ngốc.



Cậu chỉ… không muốn thằng nhóc kia chịu thiệt thòi.



Mạc Bắc mới hai mươi ba, rất nhiều chuyện vẫn còn không hiểu, yêu cũng chưa từng yêu.



Đã bị cậu bẻ cong xừ nó rồi.



Nếu không quyết định chóng váng như vậy, cậu ta có thể thử tiếp xúc với rất nhiều người khác nhau, dần dần trưởng thành, có lẽ sẽ gặp một cô gái tốt bụng, hai người tâm đầu ý hợp, mà cũng có thể cùng với Tần Du…



Tần Du thì thôi, bỏ qua…



Chính bởi vì Mạc Bắc không hiểu gì hết, Thẩm Nam mới càng cảm thấy nên công bằng với y hơn.



Cậu không muốn Mạc Bắc vội vội vàng vàng, hồ đồ quyết định chuyện cả đời y.



Lần đầu tiên cầm chìa khóa mở cửa, Thẩm Nam cũng không thể nói được trong lòng cậu cảm thấy như thế nào.



Mạc Bắc vẫn đang ngồi trước máy tính, tai đeo headphone, giờ này đang lên mạng đọc truyện tranh.



Headphone đột nhiên bị bỏ ra, y định quay đầu thì lại bị bịt mắt.



“Ngồi im, cứ như vậy.”



Thẩm Nam không dám nhìn đôi mắt của Mạc Bắc, sáng ngời, trong vắt, làm cậu cảm thấy tội lỗi ghê lắm.



Vừa muốn nói, cái điện thoại dưới gối Mạc Bắc bắt đầu réo, vẫn là khúc nhạc hào hùng khí phách nọ. Giờ Thẩm Nam đã biết, đó là bài nhạc trong cảnh đấu võ của một hòa thượng vừa lưu manh vừa bạo lực, tên là ‘Vãng sinh chú’.



Bối cảnh âm nhạc kiểu này cũng gợi cảm xúc quá nhỉ…



‘Kệ nó!’ Thẩm Nam lầu bầu, Mạc Bắc ngồi yên không nhúc nhích.




Kỳ thật cũng chẳng đi đâu xa, chỉ sang đầu bên kia thành phố, ừm… chính là chỗ cậu ở trước kia, đi xa thêm một chút, đến vùng ngoại ô tiếp giáp, có một khu nghỉ dưỡng, khung cảnh cũng tạm được, mặc dù không được tính là rất tốt nhưng được cái thanh tĩnh.



Thẩm Nam tạm thời ở đó.



Mỗi ngày, cậu ngẩn ngơ ngồi trong phòng, ngẩn ngơ đọc sách, ngẩn ngơ lên mạng, ngẩn ngơ ăn uống, ngẩn ngơ cắm cần câu cá, ngẩn ngơ hưởng thụ những ngày an dưỡng ‘tuổi già’.



Nghĩ đi nghĩ lại, lúc ấy, ba cái từ Mạc Bắc nói với Tần Du khiến cậu thẫn thờ cả ngày kỳ thật cũng chẳng có gì.



Tần Du là ai? Là anh trai Mạc Bắc, là người anh cậu ta coi như là thần tượng.



Không biết ái tình là gì, chuyện này vô cùng bình thường, nhưng đến cả người thân cũng không biết có yêu hay không thì sống đến chừng này cũng chỉ phí của mà thôi.



Ngày nào cũng ngơ ngơ ngẩn ngẩn, Thẩm Nam chẳng biết mình đang nghĩ cái gì.



Cậu đắn đo, cậu do dự, nhưng đến giờ này cậu cũng chẳng rõ mình đắn đo do dự cái gì.



Tự mình xoắn, phiền thật.







Chuyện bên lề:



(mười ba)



“Cái kiểu thổ lộ này quái thật, ‘có chủ’ nghĩa là sao?”



“Thì chính là… người khác không thể động vào… – /// -”



(mười bốn)



“Tiểu Thảo à, chẳng thấy Thẩm Nam đâu cả… T__T”



“Thì em gọi điện thoại cho cậu ta đi!”



“Em không có số của anh ấy… T o T”



“Anh có! Tí nữa gửi cho em.”



“Nhưng mà… anh ấy chưa cho em… Ọ _ Ọ”



“……”







Pê ẹt: Beta chương này xong mình cũng ngẩn ngơ ngơ ngẩn theo, chẳng biết nói gì…… ┐(┘▽└)┌







Xì poi trước là mọi người chuẩn bị sẵn tinh thần, chúng ta sắp có…… giấm chua ăn~~~ Ai bảu chương sau có cảnh ‘nhạy cảm’ mình mún ngâm (///>w