Rổ Rá Cạp Được Thì Cạp Đi

Chương 8 :

Ngày đăng: 19:46 18/04/20


Những ngày thong thả nhàn nhã, ăn ngủ chờ chết như heo cứ thế trôi qua. Thế nhưng sóng ngầm tại nơi hai nhân vật chính của chúng ta – một chẳng biết gì hết, một thì biết nhưng cũng coi nhưng không có – đang mãnh liệt chuyển động.



Thẩm Nam chỉ nhận ra việc này từ một chuyện như sau:



Ly Ly gọi điện cho cậu nói: “Thẩm… anh… quả nhiên anh đã chăn được Bắc gia rồi.”



Thẩm Nam… phát cuồng tại chỗ.



Mồi lửa lúc đầu là cái dòng Mạc Bắc tiện tay gõ trên mạng: “Gia đã có chủ.”



Đối với một vị đại gia được coi như là thần trong một cái xã hội nho nhỏ thì, mấy năm qua số người rồng rắn nối tiếp nhau, nói thẳng nói ngầm, nịnh hót lấy lòng, bắt quàng làm họ, ôm chân dựa dẫm, mồi chài quyến rũ không hề ít. Người thử có, người đùa có, mà người thật sự mơ ước điều đó lại càng có. Thái độ của Mạc Bắc từ trước đến nay đều là: già trẻ lớn bé, ai cũng như nhau; mồi chài xin cứ việc, muốn tới… vậy bái bai. Thực ra thì, với những người chủ động lại gần vây quanh y, y sẽ không cự tuyệt thẳng thừng, muốn dấn lại gần hơn, y cũng coi như không biết. Lần sau gặp mặt, lại một câu muôn thuở: “Già rồi trí nhớ kém, ai đây ta~”. Một câu thôi không biết đã làm tan nát bao nhiêu trái tim pha lê mong manh yếu ớt của các fan hâm mộ. Có mấy anti-fan của y đem chuyện này ra nói, xỉa xói y ‘giả vờ’ kinh quá. Xin lỗi, đại gia đây không nhớ thật mà, mà có nhớ ra đại gia nói không ai làm gì được đại gia.



Nhưng dù nói thế nào, về bản chất, Mạc Bắc vẫn chỉ là một thằng nhóc đơn thuần, cẩn thận lại bảo thủ.



Một Mạc Bắc lạnh lùng, chơi game kết hôn với người khác thôi cũng đều không thích đột nhiên lại nói mình đã có chủ. Chả trách tiểu vũ trụ của quần chúng nhân dân cứ thế mà bộc phát liên tục, cả người rừng rực tinh thần đi… hóng chuyện.



Cúp máy, Thẩm Nam yên lặng nhìn Mạc Bắc. Y đeo headphone ngồi lướt diễn đàn, hai tay thoăn thoắt gõ bàn phím, vẻ mặt bình lặng thong dong – nếu không tính đoạn thỉnh thoảng y lại cười ngớ ngẩn…



Thừa dịp Mạc Bắc đi nấu cơm, Thẩm Nam ngồi vào máy. Thằng nhóc này từ trước đến nay vốn xử sự theo kiểu anh đây quân tử, chưa bao giờ thay đổi, đứng dậy ra ngoài, màn hình còn chẳng thèm tắt nói gì đến chuyện tắt máy.



Nhìn qua hẳn là trang cá nhân của một nick trong diễn dàn, lúc này comment đang tăng lên liên tục. Cả đống comment trang đầu phía sau đều có một chữ ‘New’ nho nhỏ.



Bắc gia có chủ rồi sao!? Thực hư thế nào? Người ta muốn biết~~~



A… ơ… u… ư… người ta tan nát hết cả cõi lòng rồi nè~~~



Bắc gia quả nhiên là uke!!!



Tự tiện bỏ đội thật đáng xấu hổ a~!!!



Muốn biết sự thật! Muốn nhìn ảnh!! Muốn gặp mặt!!!



Người ta chưa bỏ ý định đâu! Muốn bái kiến Chính cung nương nương~~~



Hot New! Sự thật bên trong “Gia đã có chủ. Thí chủ xin hãy tự trọng”. Kèm theo ảnh!



Xin xác nhận! Bắc gia, anh có chủ rồi sao?



Ngay cả Bắc gia cũng có ‘tình yêu’ rồi. Oaaaaa…



……



Tùy tiện mở mấy cái comment ra xem, không ngờ Mạc Bắc đều trả lời tất, cực kỳ ngắn gọn và thống nhất:
Mạc Bắc chỉ ‘A’ một tiếng rồi mím môi không nói gì, chỉ nhìn cậu chớp chớp, nhìn khuôn mặt trắng nõn của cậu trước mắt y dần dần chuyển từ hồng nhạt sang ửng đỏ rồi đỏ tưng bừng, môi mấp máy: “Anh… biết rồi à…” – /// –



“Là anh?” Thẩm Nam ngoài miệng thì hỏi xác nhận bên trong thì không ngừng rủa xả cái mặt đỏ tưng bừng đáng xấu hổ dễ gây hiểu nhầm kia của mình.



Mạc Bắc “Ừ” một tiếng, gật đầu, rút chìa khóa ra khỏi túi quần đưa cho cậu.



Thẩm Nam cầm lấy chìa khóa, tâm trạng rối rắm, ngổn ngang trăm mối tơ vò. Cậu nói: “Anh là gay.”



“Em là con trai.” Mạc Bắc trả lời như vậy.



Lời thoại hình như phải đảo lại mới đúng.



“Nhưng không phải em nói mình là straight sao?” Nửa phút sau, Thẩm Nam mới mò được điểm chính yếu, lại mở miệng phản bác: “Em thích con gái mới đúng.”



“Vốn em cũng nghĩ mình là straight, nhưng về sau em thấy nếu là anh thì cũng tốt.” Mạc Bắc chăm chú đáp lại: “Nếu sống hợp với nhau thì nam cũng được.”



Thẩm Nam nhìn con mắt sáng ngời của y, do dự: “Em yêu anh sao?”



“Không biết, có lẽ em chưa từng yêu ai.” Mạc Bắc suy ngẫm rồi trả lời. “Nhưng em thích anh, có thể sống cùng với anh là tốt rồi.”



“Chuyện này không đơn giản như vậy đâu.” Thẩm Nam bỗng cảm thấy chẳng có tí sức lực nào cả. “Anh muốn nói, em xác định mình thực sự có hứng thú với đàn ông sao?”



“Em nghĩ…” Mạc Bắc vô thức liếm liếm mép. “Chúng ta có thể thử xem sao?”



Cậu nhìn Thẩm Nam, đôi mắt lại sáng hơn một chút:



“Ôm anh cảm giác cũng không tệ.”



Thẩm Nam chạy mất tăm.







Pê ẹt: “Bắc gia bị bẻ cong rồi!” Sao không ai lập topic có title này nhỉ? (*≧▽≦)







Mình thích sự thẳng thắng của tiểu Bắc. Thích là thích thôi, sống hợp với nhau là tốt rồi ( ´ ▽ ` )ノ







Uhm, mình recommend vừa đọc chương này vừa nghe “What is love” của Jennifer Lopez, cảm thấy khá hợp (^_-)☆