Rồi Cũng Khép Những Tháng Ngày Đơn Độc
Chương 20 :
Ngày đăng: 15:42 19/04/20
Emma cắn môi cố hết sức đứng vững. Đầu gối cô run lập cập, tim đập loạn xạ, còn đầu óc kêu gào tự xỉ vả. Cô nhắm mắt vẻ đau khổ. Lần này thế là xong đời.
Dượng Henry trông như sắp nổ tung. “Lên phòng con ngay.” Ông chỉ vào Emma quát. Mắt mở to, cô lao lên cầu thang, còn không dám liếc nhìn phía sau.
Đứng cạnh Ned ở chiếu nghỉ tầng 1, Belle há hốc miệng khi Emma chạy qua. Cô chưa bao giờ thấy cha mình giận dữ thế.
“Còn cậu,” ông Henry gắt gỏng, chuyển hướng cơn giận của mình sang phía Alex, hoàn toàn không quan tâm tới địa vị cao hơn của chàng trai, “Vào phòng làm việc của tôi. Tôi sẽ giải quyết với cậu ngay sau khi nói chuyện với vợ tôi.”
Alex chỉ gật đầu đi ra khỏi sảnh.
“Còn hai con ngoan ngoãn của tôi,” ông Henry gọi mà không cần quay lại. “Cha cho rằng các con nên về phòng mình cả đi và suy nghĩ xem tại sao các con không thấy cần thiết phải thông báo cho mẹ con và cha biết hành tung của chị họ các con đêm qua.”
Belle và Ned luống cuống rút lui.
Khi chỉ còn lại ông Henry với vợ mình (ngay cả người hầu cũng khôn ngoan tránh đi), ông quay sang phía bà thở dài. “Thế nào, mình?”
Bà Caroline mỉm cười mệt mỏi, khoanh tay. “Em không thể phủ nhận rằng mình hy vọng chuyện này xảy ra. Nhưng em chỉ mong nó xảy ra sau đám cưới.”
Ông Henry cúi xuống hôn vợ, cảm thấy cơn giận ban đầu của mình dịu bớt. “Sao em không lên gác xem Emma thế nào? Anh sẽ lo chuyện Ashbourne.” Nói đến đó, ông lại thở dài chậm rãi đi về phía phòng làm việc. Khi ông đến nơi, Alex đang đứng bên cửa sổ, khoanh tay nhìn những vệt sáng màu cam hồng vẫn còn trên bầu trời buổi sáng sớm.
“Tôi không biết nên ném cậu qua cửa sổ đó hay bắt tay cậu mà nói, ‘Cừ lắm!’” ông Henry nói giọng mệt mỏi.
Alex quay lại nhưng không trả lời.
Ông Henry đi ngang qua phòng đến chỗ một chiếc bình thon cổ đặt trên chiếc bàn nhỏ. “Cậu có muốn một ly whiskey không?” Ông liếc nhìn đồng hồ và nhăn nhó khi thấy mới có năm giờ hai mươi phút. “Tôi thấy uống rượu giờ này còn hơi sớm, nhưng đây là một buổi sáng hơi khác thường, cậu có nghĩ vậy không?”
Alex gật đầu. “Một ly rượu là tốt nhất, cảm ơn chú.”
Ông Henry rót một ly đưa anh. “Xin mời, ngồi xuống đi.”
Ông Henry rót thêm một ly nữa cho mình. “Tôi cho rằng cậu nên ngồi xuống.”
Alex ngồi xuống.
Một nụ cười thoáng trên gương mặt ông Henry. “Tôi nghĩ rằng cân nặng của cậu ăn đứt tôi, vì vậy tôi bỏ ý định ném cậu qua cửa sổ.”
“Cháu cũng khó mà làm được việc đó nếu ở vị trí của chú.” Alex khẽ nói.
“Vậy ư? Đó là tín hiệu tốt. Nhưng tôi sợ rằng chúng ta chín chắn hơn khi già đi. Tôi không còn nóng nảy như trước đây. Tuy nhiên, rõ ràng là cháu gái tôi đã bị hủy hoại danh tiết đêm qua.” Ông uống một hớp rồi nhìn thẳng vào mắt Alex. “Và cậu rõ ràng là người đã làm việc đó. Tôi khó lòng có thể chúc mừng cậu vì chuyện đó.”
“Cháu định cưới cô ấy.” Giọng Alex kiên quyết.
“Nó có ý định cưới cậu không?”
“Hiện vẫn chưa.”
“Cậu có nghĩ rằng nó muốn cưới cậu không?”
“Cô ấy nói rằng không, nhưng thực ra có muốn.”
Ông Henry nhẹ nhàng đặt ly rượu xuống và khoanh tay, tì người lên mép bán. “Cậu làm thế có phần bề trên đấy, cậu nghĩ sao?”
Alex đỏ mặt. “Hai ngày trước, cô ấy đến nhà cháu – không có ai đi kèm – và cầu hôn cháu,” anh nói có ý biện hộ.
Ông Henry nhíu mày. “Thật à?”
“Cháu đã đồng ý.”
“Tôi có thể thấy rằng quan hệ giữa cô cậu giờ đây khăng khít quá còn gì,” ông Henry thản nhiên nói.
“Cám ơn bác,” Emma siết chặt tay bà Eugenia nói. “Cháu rất vui được làm một thành viên trong gia đình bác.”
“Thôi nào,” bà Caroline nói khẽ. “Trở lại với danh sách khách mời đi. Tử tước Benton thế nào?”
Emma há hốc miệng. Anthony Woodside ư? “Không!” cô kêu lên.
Bà Caroline và Eugenia đều quay lại nhìn cô, vẻ mặt dò hỏi.
“Cháu…cháu không thích anh ta,” cô vội nói. “Và cháu nghĩ anh ta sẽ khiến Belle không thoải mái.”
Belle gật đầu.
“Được thôi,” bà Caroline nói và gạch bỏ tên hắn trong danh sách mà bà đang lập.
“Cháu không nghĩ nhiều người đến dự được đâu,” Emma nói, vẻ đầy hy vọng. “Do thông báo vội quá, mà lại còn cách London mất vài giờ đi ngựa nữa.”
Cả bốn người quay lại nhìn cô kinh ngạc. “Chị điên à?” cuối cùng Belle nói. “Thiên hạ chen chân nhau để đến ấy chứ. Công tước Ashbourne cưới vợ. Vị công tước ‘không thèm lấy vợ’ giờ cưới vợ. Và anh ta lại còn lấy một cô gái xuất thân khá không rõ ràng từ Thuộc địa. Đó sẽ là sự kiện xã hội trong mùa vũ hội này.”
“Sự vội vàng của đám cưới cũng khiến người ta quan tâm hơn,” Sophie nói thêm. “Nó làm tăng thêm vẻ tai tiếng và gây tò mò. Cả lãng mạn nữa, tất nhiên.”
“Chị hiểu rồi,” Emma nói giọng yếu ớt. “Nhưng chị nghĩ Alex muốn một đám cưới nhỏ thôi.”
“Ôi dào!” bà Eugenia gạt đi. “Tôi là mẹ nó, và tôi không quan tâm nó muốn gì. Con trai tôi chỉ cưới vợ một lần trong đời, nên tôi muốn được tận hưởng đám cưới ấy.” Bà Eugenia ngồi ngả ra sau ghế, còn Emma thấy rằng không còn gì để phản đối thêm.
Và trên thực tế, cả tuần tiếp theo cô cũng không cãi cọ gì, cứ để mình bị cuốn vào làn sóng chuẩn bị đám cưới. Thời gian nghỉ ngơi duy nhất mà cô có – ngoài những giấc ngủ mà cô thấy không bao giờ đủ - là khi Ned bước vào phòng khách bắt cô rời khỏi đám những người phụ nữ hiện và sẽ là họ hàng của cô. “Chúng cháu,” cậu thông báo, “đi dạo một lát đây ạ.”
Emma quá vui mừng vì được giải thoát, hai chị em liền lấy một chiếc xe ngựa đi đến một cửa hàng trà và bánh ngọt nổi tiếng.
“Em muốn kể cho chị nghe về chuyện xảy ra với Woodside,” Ned nói ngay khi họ ngồi vào bàn.
“Ối trời ơi,” Emma thì thào. “Suýt thì chị quên mất? Chuyện thế nào?”
“Hắn bắt em trả nợ vào thứ Sáu tại quán White.”
“Và em bảo hắn rằng chắc chắn em không bao giờ trả nợ hai lần.”
Emma bịt chặt tay vào miệng. “Ôi, thế hả Ned?”
“Em đã nói thế đấy. Hắn đâm ra lung túng và bắt đầu gây chuyện cho đến khi em lôi tờ giấy ghi nợ ra khỏi túi. Em nhướng mày hỏi hắn làm thế quái nào em lấy lại được tờ giấy ghi nợ nếu chưa trả nợ cho hắn.”
“Chắc chắn hắn tức điên lên.”
“Chị thân mến ơi, tức điên là còn nhẹ đấy. Em nghĩ rằng hắn sắp nổ ruột. Và ai cũng nghe thấy chuyện. Em không nghĩ rằng hắn còn được cầm đến quân bài trong mấy năm nữa.”
“Ôi, tuyệt quá,” Emma nói. “Cậu biết không, chị nghĩ chắc chắn mình có máu báo thù, vì chị thực sự vui mừng trước sự tuyệt vọng của hắn.”
“Chị chẳng giống phụ nữ quyền quý gì cả,” Ned trêu. “Nhưng nói nghiêm túc, Emma ạ. Hắn thực sự tức giận. Em nghĩ rằng chúng ta cần cảnh giác. Hắn sẽ âm mưu báo thù đấy.”
Emma nhấp một ngụm trà. “Thực tình, Ned ạ, hắn có thể làm gì được chúng ta nào? Phát tán tin đồn ư? Không ai tin hắn đâu.”
“Em không biết. Em nghĩ chúng ta cần thận trọng.”
“Thận trọng, có thể. Nhưng còn lo lắng? Chị không nghĩ thế. Hắn không có gan giết người đâu.”
“Ồ, thật à?”
Emma lắc đầu, ngước mắt nhìn lên trời. “Hắn ta quá kỹ tính.”