Rồi Cũng Khép Những Tháng Ngày Đơn Độc
Chương 6 :
Ngày đăng: 15:42 19/04/20
Emma thở phào nhẹ nhõm ngay khi đóng cửa phòng ngủ lại phía sau. Mặc dù mới gặp công tước Ashbourne ngày hôm nay, nhưng bản năng mách bảo cô rằng anh là người đàn ông biết giữ lời và sẽ không gây bê bối nghiêm trọng bằng cách đi theo ngay phía sau cô trở lại vũ phòng. Anh sẽ giữ đúng lời hứa của mình và đợi ít nhất mười lăm phút rồi mới xuất hiện trở lại.
Emma bước nhẹ nhàng qua những hành lang tối trong ngôi nhà của người họ hàng cho đến khi xuất hiện ở đầu cầu thang dẫn xuống vũ phòng rực rỡ ánh đèn. Cô dừng lại một lát quan sát cảnh tượng. Bà Caroline chắc chắn lần này đã tổ chức buổi tiệc hoàn hảo trên cả mong đợi. Quang cảnh dạ tiệc thật lộng lẫy. Những bông hoa lạ mắt, màu sắc sặc sỡ trang điểm cho các bàn giải khát kê dọc theo tường của căn phòng. Hàng trăm ngọn nến trắng sữa tinh khôi cũng được đặt xung quanh vũ phòng. Nhưng phần ngoạn mục nhất là các vị khách. Nam thanh nữ tú lướt đi không biết mệt trên khắp sàn nhảy, xoay mình theo tiếng nhạc của dàn nhạc mà bà Caroline thuê biểu diễn tối nay. Các quý bà quý cô đặc biệt lộng lẫy, đồ trang sức tỏa sáng lấp lánh dưới ánh nến, những tà áo váy lụa và xa tanh bay phấp phới. Các cập đôi như hòa vào nhau trong vũ điệu, biến vũ phòng thành chiếc kính vạn hoa lung linh ánh sáng và màu sắc.
Khi Emma mỉm cười trước cảnh tượng tuyệt sắc này, cô không nhận ra rằng chính cô cũng là một hình ảnh tuyệt đẹp để người khác ngắm nhìn. Dừng lại ở đỉnh cầu thang, cô đã vô tình khiến cả vũ phòng có cơ hội dừng lại nhìn ngắm. Và họ đang nhìn.
“Tôi đã đem lòng yêu mất rồi,” John Millwood, một trong những người bạn đại học của Ned, người đã nhảy với Emma lúc trước trong dạ hội tuyên bố.
Ned cười vui vẻ. Đôi mắt xanh của cậu cũng sáng như em gái mặc dù cậu có mái tóc nâu thẫm màu gỗ dái ngựa. “Quên đi, John. Cậu không bao giờ sánh được với chị họ tôi đâu. Mà tôi tưởng cậu phải lòng em gái tôi cơ mà.”
“Phải rồi, tôi vẫn phải lòng cô ấy. Chỉ vì nhà cậu có quá nhiều phụ nữ đẹp. Thật không công bằng.”
Ned nhăn nhó. “Cậu sẽ nói khác nếu phải đối phó với những kẻ theo đuổi liên tục gõ cửa. Năm ngoái chỉ có Belle tôi đã thấy khổ, còn bây giờ thì thật là khủng khiếp khi có cả Emma ở đây.”
Ngay lúc đó, thêm hai cậu bạn nữa chạy tới. “Ned, cậu phải giới thiệu chúng tôi với chị họ của cậu ngay,” huân tước Linfield trẻ tuổi kêu lên. Người bạn đi cùng, Nigel Eversley gật đầu hùa theo.
“E là các cậu phải đề nghị mẹ tôi chuyện đó thôi. Tôi đã từ bỏ cái việc ghi nhớ tất cả những người muốn được giới thiệu với Emma rồi.”
“Cô ấy thật tuyệt vời, vô cùng tuyệt vời,” John thốt ra.
“Tôi không biết có thể chịu đựng việc này đến chừng nào nữa đây,” Ned rền rĩ.
“Tất nhiên, cậu chỉ cần nói vài lời tốt đẹp về chúng tôi với chị họ của cậu là chúng tôi mãn nguyện lắm rồi,” Nigel háo hức nói.
“Tôi đã làm việc đó từ năm ngoái rồi,” Ned bẻ lại. “Nhưng có ích gì đâu, chắc cậu còn nhớ.”
“Cậu cứ cố gắng thêm vài lời hay ho nữa thôi,” George Linfield gợi ý.
“Cha cậu phải chấp nhận thực tế rằng đám chị em gái tôi chả bao giờ chịu tin lời tôi cả,” Ned trả lời ráo hoảnh. “Không có lời nói nào của tôi lay chuyển được họ dù theo hướng nào đi nữa.”
“Một cô gái biết nghe lời, đó là thứ tôi cần,” George lẩm bẩm.
“Đừng tìm kiếm ở nhà tôi,” Ned cười khùng khục.
“Có chuyện gì xảy ra với những cô gái biết nghe lời thế nhỉ? Sao tôi chẳng tìm được cô nào?” George tiếp tục kể khổ.
“Bọn họ đều xấu xí và nhàm chán,” John khẳng định. “Ôi, Chúa ơi, nàng đến kia rồi!”
Chắc chắn, Emma đã nhìn thấy em họ và đang tiến tới chỗ nhóm thanh niên. “Ned à,” cô nói nhẹ nhàng, một hình ảnh thanh thoát trong chiếc váy xa tanh tím. “John à. Vũ điệu cùng anh lúc trước thật vui.” John hân hoan trước những lời nói thân thiện của cô. Sau đó Emma quay sang hai chàng sai mà cô chưa quen biết mỉm cười với họ, chờ Ned giới thiệu.
Ned nhanh chóng thực hiện vinh dự của mình. “Chị Emma, đây là huân tước George Linfield và anh Nigel Eversley. Bọn em học cùng trường Oxford. George, Nigel, đây là chị họ tôi, quý cô Emma Dunster.”
Hai chàng trai xô nhau để cầm tay cô. Emma trông hơi bối rối nhưng vui thích thật lòng.
“Xin lỗi Linfield,” Nigel hạ giọng nói, cố gắng tỏ ra già hơn so với tuổi hai mươi. “Tôi đang định hôn tay cô Dunster.”
“Xin lỗi nhé Eversley, tôi đang định cầm tay cô ấy.”
“Chắc chắn cậu nhầm rồi.”
“Thật à? Tôi nghĩ là cậu nhầm thì đúng hơn đấy.”
“Cậu mà nghĩ tôi nhầm thì cậu nhầm to đấy.”
“Chúa ơi!” Emma kêu lên. “Tôi chắc rằng cô Caroline đang tìm tôi. Cuộc gặp với cả hai anh thật dễ thương.” Nói đến đó cô vội vàng chuồn đi chỗ khác, cố gắng tìm kiếm cô mình.
“Ôi, tuyệt thật, Linfield, tuyệt quá đi mất,” Nigel mỉa mai nói. “Bây giờ thì cậu làm được rồi đấy.”
“Ừ, tôi làm được rồi đấy. Giá mà cậu đừng có cúi rạp cả người ra để túm lấy tay cô ấy...”
Emma tâm phục khẩu phục lập luận này của anh. “Dù sao thì anh cũng không cần phải làm tôi bối rối như vậy.”
“Tôi xin lỗi,” anh nói giản dị. Emma ngước lên ngay khi nghe thấy giọng nói nghiêm nghị của anh và ngạc nhiên vì sự chân thành không tô điểm mà cô nhìn thấy trong đôi mắt anh.
“Cảm ơn,” cô khẽ nói. “Tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh.” Cô nhìn vào mắt anh vài giây nữa và sau đó, vì cảm thấy bối rối trước sự mơn trớn của ánh mắt anh nên nhanh chóng chuyển sang nhìn chăm chú vào chiếc cà vạt.
“Có có thể cười với tôi,” Alex nói. “Hoặc, nếu cô không làm được, thì ít nhất hãy ngẩng lên nhìn tôi. Mọi người đang quan sát chúng ta đấy.” Emma nghe lời anh ngẩng mặt lên. “Tốt hơn rồi đấy. Thật buồn nếu ôm cô trong tay mà lại không thể nhìn vào mắt cô được.”
Emma không biết nói gì.
Sau vài giây, Alex phá vỡ sự im lặng. “Cô có thể gọi tôi là Alex, nếu cô muốn.”
Emma lấy lại một chút tinh thần. “Chắc chắn gọi là ‘công tước’ ổn mà.”
“Nhưng tôi muốn cô gọi tôi bằng tên.”
“Tôi thì thực sự không muốn.”
Alex thấy vui vì Emma đã lấy lại chút tính khí vốn có của mình. Cô dường như rất khổ sở khi họ bắt đầu điệu valse. “Cô sẽ thật ngốc nghếch khi gọi tôi là ‘công tước’ trong khi tôi gọi cô là Emma.”
“Tôi vẫn chưa cho phép công tước dùng tên của tôi,” Emma nhắc nhở.
“Thực sự thì, Emma à, tôi hầu như không nghĩ rằng việc cho phép là cần thiết sau những gì chúng ta đã có cùng nhau cách đây chưa đầy một giờ.”
“Ngài có nhất thiết phải nhắc nhở tôi về điều đó không? Tôi muốn quên chuyện đó đi.”
“Thật ư?” Tôi nghĩ cô đang dối mình.
“Ngài giả định quá nhiều đấy, thưa công tước,” Emma điềm đạm đáp lại. “Ngài chẳng hiểu gì về tôi cả.”
“Tôi muốn thế.” Nụ cười nhăn nhở của Alex lộ rõ sự tinh nghịch. Emma tự hỏi tại sao chỉ một nụ cười có thể biến đổi gương mặt của Alex đến thế. Chỉ vài giây trước đây, anh ta tỏ ra cứng rắn và không nhượng bộ, gần như quẳng phu nhân Summerton sang phía bên kia phòng chỉ bằng một ánh mắt. Giờ đây, vắng đi những lời nói chua cay, anh gần như một cậu bé, đôi mắt anh bao bọc cô bằng thứ ánh sáng xanh ấm áp.
Emma cảm thấy tất cả trí lực của cô trôi đi hết khi anh kéo cô lại gần hơn. “Tôi nghĩ cô đang cố ý lấn át tôi.”
“Tôi có thành công không?”
Emma ngước lên nhìn anh vài giây trước khi anh nghiêm nghị trả lời. “Có.”
Vòng tay Alex siết chặt hơn thân hình nhỏ bé của cô. “Chúa ơi, không thể tin được rằng cô nói điều đó với tôi,” anh nói, giọng bỗng nhiên khàn khàn. “Cô toàn trung thực kiểu ăn người.”
Emma nhìn xuống, không thể hiểu được điều gì khiến cô thú nhận cảm xúc của mình một cách lộ liễu như vậy. “Ngài nghĩ rằng tôi quá trung thực?” cô nhẹ nhàng nói. “Phải, tôi chưa nói xong. Chúng ta đã gặp nhau một cách không thông thường chút nào, đó chính là lý do tại sao chúng ta có thể nói chuyện với nhau thẳng thắn. Tôi nghĩ rằng ngài là người đàn ông tốt, nhưng khắc nghiệt, và tôi nghĩ rằng ngài có thể làm tổn thương tôi cho dù ngài không muốn. Tôi chỉ ở London vài tháng nữa, và tôi muốn thời gian ở đây với những người họ hàng phải thật vui vẻ. Vì vậy tôi đề nghị ngài hãy tránh xa tôi.”
“Tôi e là không được.”
“Xin ngài đấy.”
Alex ngạc nhiên tại sao chỉ một lời nói nhẹ nhàng từ môi Emma có thể khiến anh cảm thấy mình như tên vô lại. Tuy nhiên, anh cảm thấy sau những lời nói đầy tâm trạng, cô xứng đáng nhận được sự thành thực từ phía anh đáp lại. “Tôi không nghĩ cô hiểu được tôi muốn cô đến thế nào đâu.”
Emma đột nhiên đứng lặng lại. “Điệu valse kết thúc rồi, thưa công tước.”
“Đúng vậy.”
Cô tách khỏi vòng tay của anh. “Tạm biệt công tước.”
“Hẹn gặp ngày mai, Emma.”
“Tôi không nghĩ thế.” Nói đến đó, cô chuồn khỏi anh, lặng lẽ bao nhanh qua đám đông đến chỗ bà cô.
Alex lặng người nhìn cô lướt trong vũ phòng, mái tóc sáng lấp lánh dưới ánh nến lung linh. Sự thành thực của cô vừa khiến anh lo âu lại vừa thôi thúc ham muốn của anh đối với cô. Anh chưa rõ lắm mình cảm thấy thế nào về cô, và chính sự thiếu kiểm soát cảm xúc bản thân này khiến anh hết sức tức giận với chính mình. Anh quay ngoắt đi, rời khỏi các chàng công tử bột và những bà mẹ hau háu muốn nói chuyện với anh. May quá, anh nhanh chóng tìm được Dunford, anh này đang đứng ở bên rìa vũ phòng nhìn anh. “Biến khỏi đây thôi,” anh nói dứt khoát. Bố khỉ, cô nhất định phải chấp nhận việc anh không thể để cô yên thân.