Rồng Bay Phượng Múa

Chương 10 : Phát hiện manh mối

Ngày đăng: 13:42 19/04/20


Long Tam trừng mắt nhìn Phượng Trữ, Phượng Trữ cũng trừng mắt nhìn lại:



Long Tam nói, “Rốt cuộc ngươi còn muốn nghe hay không?”



“Muốn:” nàng nghiến răng nghiến lợi nói:



Long Tam vừa muốn mở miệng nói, Phượng Trữ lại cướp lời hỏi, “Vậy heo tướng công sau này ngủ cùng một phòng với ngươi sao?”



“Phượng Trữ!” Long Tam rống lên:



Phượng Trữ ‘ đằng’ một tiếng đứng lên, lớn tiếng nói, “Cửa viện của ngươi như thế nào không treo cái bảng viết hai chữ ‘ chuồng heo’?” nàng chính là không nuốt nổi khẩu khí này:



Long Tam nóng nảy, cũng vỗ cái bàn đứng lên, “Vừa mới rồi là ai đáp ứng chuyện cũ không giận, cũng không truy cứu?”



“Là nương tử của heo, ngươi không hài lòng thì tìm heo nói lí đi:” Phượng Trữ lớn giọng, “Ai dự đoán được nợ cũ phấn khích như vậy? May ta mất trí nhớ, bằng không còn bị các ngươi giáp mặt là uốn với nắn đi, Phượng Trữ ta là người dễ khi dễ sao? Chuyện ta làm sai ta sẽ nhận, còn các ngươi luôn bày ra bộ mặt bị hại: Hiện nay ta hiểu được, ta làm chuyện gì cũng có lý do, các ngươi đối xử với ta như vậy, chẳng lẽ ta không trả lại một chút?”



“Ngươi không biết phân biệt phải trái?”



“Đúng:” Phượng Trữ dùng sức gật đầu, sau đó mới thật sự giảng đạo lý, “Chính ngươi nói, ngươi cưới ta, không thích cũng không vui, sau khi thành thân, ngươi rất tốt với ta sao?”



“Long Tam sửng sốt một chút, ngây ngô nửa ngày mới nói, “Việc ăn ở đều không bạc đãi ngươi, lại có hạ nhân hầu hạ…::”



Phượng Trữ vung tay lên, đánh gãy hắn,hỏi tiếp “Ngươi có biết ta thích mặc xiêm y màu gì?”



“……:” Hắn nhìn lại nàng, hiện tại nàng mặc là màu xanh lam nhạt:



“Ngươi có biết ta thích ăn cái gì không?”
Long Tam gật gật đầu:



“Phiền toái như thế nào?”



“Ám sát: Ta bị tập kích mấy lần, nhưng không phải mỗi lần đều có liên quan đến chuyện này:” Dù sao trước đó hắn cũng gặp nhiều phiền toái, điểm ấy hắn vẫn tự hiểu được:



“Nga:” Phượng Trữ nhớ đến Tiểu Thanh từng nói Tam gia bị tập kích đánh vào đầu, “Việc ngươi bị tập kích có manh mối gì không?”



“Thật ra là có:” Long Tam lấy ra một cái hộp, lấy ra một cái dây thắt nút, “Đây là một lần giao thủ, ta lấy được từ tay của tên thích khách cầm đầu: Một lần đó, ta cảm thấy hắn là hướng về phía Long gia mà đến:”



Phượng Trữ tiếp nhận rồi nhìn kỹ, sợi dây thắt nút kia được bện từ dây thừng, giống phụ tùng, hay là tín vật? Làm như nhìn ra suy nghĩ của nàng, Long Tam nói, “Trên tay những người khác không có cái này, chỉ có người nọ có: Chắc không phải là tín vật của tổ chức hay gì đó:”



Phượng Trữ gật đầu, nàng lại nhìn kỹ, càng thấy vật này giống như nữ nhân đan ra để tặng cho tình lang: Long Tam nói, “Không giấu gì ngươi, Dư nương vẫn cảm thấy ta trọng thương lần đó cùng ngươi có liên quan, nàng tra xét qua mọi vật trong phòng ngươi nhưng cũng không tìm được chứng cớ gì, thế mới buông tay:”



“Khó trách nàng không thích ta như vậy:” Phượng Trữ bĩu môi, trong lòng thực mất hứng: Nàng làm sao có thể làm chuyện xấu như vậy, trộm này nọ cũng không sao, cùng người khác tư thông làm ra chuyện độc ác như vậy, nàng chắc chắn không làm được:



Nhưng mấy ngày nay Phượng Trữ không ngủ được, nàng cân nhắc một sự kiện: Không phải nàng vì sao trộm, vì ai trộm, mà là nàng trộm như thế nào?



Nàng càng nghĩ càng thấy không đúng, nếu nàng tìm hiểu chỗ cất bảo tàng, có phải nên có bản đồ hay công cụ gì hay không, nàng có võ, vậy vũ khí của nàng là cái gì? Trong phòng này ngay cả chủy thủ cũng chưa thấy qua, sạch sẽ y như phòng của một phu nhân bình thường:



Nàng xoay người ngồi dậy, đứng lên đi tìm kiếm trong phòng, một người nếu chủ mưu đã lâu, không có khả năng ở trong phòng một chút manh mối cũng không lưu lại: Mặc dù Dư nương không tìm được, nhưng nói không chừng là nàng giấu tốt: Nàng lặng lẽ tìm mọi ngóc nghách, từ ngăn tủ cho đến cái giường đều lục lọi, nhưng cái gì cũng không có:



Phượng Trữ đánh giá khắp nơi, bỗng nhiên ánh mắt dừng lại trên hộp trang sức, nàng đi qua mở nó ra, chỉ là một cái hòm đơn giản có bốn ngăn, bên trong vài kiện phụ tùng, Phượng Trữ cầm lên lắc lắc, sức nặng cũng không có gì không đúng, nhưng tìm khắp phòng cũng chỉ có cái hộp này chưa xem qua: Vì thế nàng đổ tất cả mọi thứ bên trong ra, lấy tay sờ sờ, lật xem cao thấp, phát hiện màu đế hộp có chút không bình thường, nàng lấy tay móc ra,quả nhiên có thể tháo cái cột ra: Một chút dây thừng nhè nhẹ từ bên trong rơi xuống:



Phượng Trữ vừa thấy liền ngây dại: