Rồng Bay Phượng Múa
Chương 12 : Bị người ám toán
Ngày đăng: 13:42 19/04/20
Làm một trận như vậy tâm tình Phượng Trữ đã tốt lên, cũng không chờ nàng kiêu ngạo được lâu, cái tướng công “phá sản phong lưu” kia đã rất nhanh đến đây: Long Tam cũng không phải là người dã man, hắn đương nhiên sẽ không mắng, người cũng không đánh, hắn chỉ dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn chằm chằm Phượng Trữ:
“Ngươi nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Có cái gì mà có, Phượng Trữ quay đầu sang một bên, đánh chết cũng không thừa nhận là chính mình lấy hắn giận chó đánh mèo: Trên thực tế, Long Tam lại đây khởi binh vấn tội Phượng Trữ đã bắt đầu thấy chột dạ: Hiện tại nàng là người mưu hại phu quân, là thẹn với người ta, chỉ là chuyện kia không thể nói, nàng bực bội khó chịu:
Long Tam khoanh hai tay trước ngực, lại nói, “Ta thừa nhận ngươi khác so với ngày xưa, cảm thấy ngươi không có ý xấu, nhưng không có nghĩa là ngươi có thể ở Long gia tính khóc lóc om sòm: Vô duyên vô cớ đi đến sân của ta nháo, ngươi nghĩ ngươi là ai?”
Ngữ khí của hắn như bình thường, mặt không tức giận, nhưng Phượng Trữ biết hắn đang tức giận: Trong lòng nàng đang kích động nhưng nàng càng không dám nói chính mình đến tột cùng là làm sao, manh mối nàng phát hiện thật khó nói nên lời, nàng cắn môi, quật cường không nói lời nào:
Long Tam nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, lạnh nhạt nói, “Không muốn người khác làm phiền ngươi cũng đừng cố tình gây sự:”
Lời này của hắn giống như đao nhỏ đâm vào lòng của nàng, nàng không biết nên nói cái gì hắn đã xoay người đi rồi:
Phượng Trữ nhìn bóng dáng của hắn, chợt thấy tinh thần không còn như lúc đầu: Tối nay không có người cùng ăn với nàng, đồ ăn đưa đến tiểu viện của nàng, Phượng Trữ không dám ghét bỏ đồ ăn đơn giản, nàng giống như đứa nhỏ làm sai chuyện gì, đứng ngồi không yên:
Phượng Trữ là người giấu không được tâm sự, ban đêm nàng không ngủ được, nàng nghĩ hai ngày này nàng đã làm sai, nàng cùng Long Tam đã nói không giấu giếm, muốn cùng nhau tìm ra chân tướng: Nay nàng có manh mối, nàng lại gạt hắn, nàng là người không được tín nhiệm, điều này làm tâm tình nàng tích tụ: Chính nàng gây sự không tính, còn chạy về lấy hắn làm nơi trút giận, nàng nghĩ lại, có phải nàng làm hắn mất mặt trước bọn hạ nhân hay không?
Phượng Trữ càng nghĩ càng cảm thấy mình đã làm sai, nàng cảm thấy mình nên làm chút gì để vãn hồi quan hệ của nàng cùng Long Tam: Nghĩ vậy, nàng ngủ không được, nàng mặc xiêm y chạy đến sân của Long Tam, gõ cửa phòng của hắn:
Phượng Trữ thầm ở trong lòng tính toán, giờ Dậu trời còn sáng, nàng đi sớm về sớm, có thể đi kịp giờ cửa thành mở để trở về: Hạ nhi không có võ, nàng sẽ không làm gì được, nếu có cái gì không thích hợp nàng cũng có thể bỏ chạy:
Vì thế Phượng Trữ lấy cớ mình không thoải mái đi ngủ sớm, kì thực nàng vụng trộm trèo tường ra khỏi Long phủ: Nàng một đường chạy đi đến cửa thành, vừa vặn gặp được binh đại ca ngày hôm đó, cùng hắn nói vài câu rồi đi qua:
Phượng Trữ nhớ đường thì không kém, tuy chỉ đi qua có một lần nhưng nàng nhớ rõ ràng, còn chưa tới giờ Dậu nàng đã đứng trên bờ đê cao cao ở mạc hà: Tiếng nước vỗ vào bờ làm nàng nghe xong đều choáng váng, nàng không dám quay đầu lại nhìn, chỉ đứng rất xa nhìn xung quanh tìm người:
Nhìn nửa ngày chỉ thấy vài người đánh cá cõng túi trúc vác cần câu hướng cửa thành mà đi, bóng dáng một cái nữ tử cũng chưa thấy: Phượng Trữ nghĩ nghĩ, chạy dọc theo bờ sông đi xuống, có phải nơi hạ nhi chờ nàng không phải ở đây? Nàng đi được một đoạn cũng không thấy người, đang muốn quay đầu thì chợt nghe thấy một tiếng thét chói tai không rõ của nam hay nữ, ngay sau đó ở trên bờ đê đầu nguồn lại có người kêu: “Người đâu, mau tới a, có cô nương rơi xuống nước, mau tới……”
Người đầu tiên mà Phượng Trữ nghĩ đến chính là hạ nhi, nàng không kịp nghĩ, theo bản năng hướng nơi phát ra tiếng kêu mà chạy, trong sông, một nữ tử trẻ tuổi liều mạng giãy giụa, nhưng càng giãy giụa lại càng chìm xuống, kia đúng là hạ nhi: Phượng Trữ nhìn thấy cảnh này liền choáng váng, giống như nước sông đang dâng lên muốn cuốn nàng xuống dưới: Toàn thân nàng cứng ngắc đứng tại chỗ, không kịp dời đi tầm mắt cũng không kịp làm cái gì, phía sau một cỗ sức lực đánh úp lại, hung hăng đẩy nàng vào trong con sông kia:
Phượng Trữ kêu không kịp kêu lên đã bị nước sông lạnh như băng ngập đầu, trong mũi, miệng, lỗ tai tất cả đều là nước sông dũng mãnh tràn vào, nàng không thở được, ngực muốn nổ tung, tứ chi không khống chế được giãy giụa lung tung, từ bên trong nhìn xuyên qua nước sông mơ hồ thấy được một thân ảnh nam tử bị nước gợn vặn vẹo, rất nhanh biến mất ở trên bờ:
Phượng Trữ không muốn chết, nhưng nước sông lạnh như băng kéo nàng xuống, cái loại sợ hãi khắc cốt này gắt gao vây quanh nàng, tứ chi nặng dần, đầu choáng váng, cả người giống như bị nước sông cắt thành từng khối, thống khổ ngày càng nặng, ý thức tiêu tán, nàng chỉ cảm thấy thân thể mình muốn vỡ ra, một mảnh tối đen bao vây lấy nàng:
Đột nhiên một đôi cánh tay vươn đến, kéo nàng lên khỏi mặt nước, không khí lập tức tiến vào phổi của nàng, Phượng Trữ theo bản năng há to miệng dùng sức hô hấp, tứ chi ra sức cử động, nàng nghĩ nàng không cần chết không minh bạch như vậy: Một giọng nói vang lên ở bên tai nàng, “Phượng Trữ, là ta, là ta, ngươi đừng sợ, đừng hoảng hốt…::”
Đầu óc Phượng Trữ cũng chưa thanh tỉnh, không cần biết người tới là ai, nàng chỉ biết giờ phút này nàng là người sắp chết bắt được miếng gỗ di động, nàng nhanh ôm chặt đối phương, ra sức hướng lên trên ngửa đầu, nàng không cần lại vào trong nước, nàng thực sợ hãi: