Rồng Bay Phượng Múa

Chương 13 : Tìm được đường sống trong chỗ chết

Ngày đăng: 13:42 19/04/20


Phượng Trữ theo bản năng muốn sống chi phối, sức lực thật lớn, người tới cứu nàng tay chân bị trói buộc muốn thi triển cũng không ra, hai người chật vật dính thành một cái bị nước sông một đường cuốn xuống dưới: Hai người ở trong nước nặng nề di động, đều bị uống mấy ngụm nước:



Phượng Trữ sợ tới mức toàn thân cứng ngắc, người nọ bị nàng kéo cũng chìm vào trong nước, bất đắc dĩ phải dùng sức đẩy nàng ra, đem cánh tay nàng nắm đến phía sau, đem đầu nàng nhấc lên khỏi mặt nước, lớn tiếng rống bên tai nàng, “Ngươi bình tĩnh, đừng sợ, là ta, đừng sợ, ta đến đây…:”



Phượng Trữ run run cố gắng nhìn, rốt cuộc thấy được tới cứu nàng là Long Tam: Hốc mắt nàng nóng lên một chút, lớn tiếng kêu, “Long Tam, Long Tam, đừng bỏ ta lại, đừng bỏ ta lại…:”



Long Tam chống đầu nàng, nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng nói, “Đừng sợ, ngươi nghe ta nói, chúng ta lập tức bơi vào bờ có được không?”



Phượng Trữ cũng không rõ trên mặt là nước hay là lệ, chỉ nói, “Ta nghe lời ngươi nói, nghe ngươi nói, đừng bỏ ta lại, đừng bỏ ta lại, ta sợ nước, ta sợ…:”



Long Tam lại lớn giọng, “Ta sắp buông ngươi ra, ngươi đừng giãy giụa, đừng đá ta, bình tĩnh lại, ta sẽ không để ngươi chìm xuống, nghe hiểu không?” Phượng Trữ bối rối gật đầu:



Long Tam thấy nàng có vẻ hiểu được, buông cánh tay nàng ra, đem nàng ôm vào trong ngực, “Ôm vai của ta, ta mang ngươi bơi tới trên bờ:” Phượng Trữ không run rẩy nữa, nàng giống như đứa nhỏ nhanh ôm chặt vai hắn, không dám chậm chạp dù chỉ một chút:



Long Tam ở giữa dòng nước chảy xiết ra sức ổn định thân mình hai người, hắn cũng nuốt không ít nước, một cánh tay hắn nâng Phượng Trữ, một cánh tay đẩy nước, hai chân dùng sức đạp, cuối cùng gian nan đem Phượng Trữ cứng ngắc như hòn đá tha lên bờ:



Hai người chật vật không chịu nổi ngã vào trên bờ, Long Tam khụ vài cái, rốt cuộc cũng ho ra nước: Chứng sợ nước của Phượng Trữ thật lợi hại, nàng ôm chặt hắn không chịu buông ra: Long Tam thấy nàng run rẩy thật thảm, chỉ có thể nửa tha nửa ôm nàng rời xa nước sông, xoa sau lưng cùng cánh tay nàng dỗ dành, “Không có việc gì, đã lên bờ, không có việc gì……”



Phượng Trữ giống như cái gì cũng không nghe thấy, vùi đầu ở một bên vai hắn run lên,tay chân cùng sử dụng để dính chặt lấy hắn: Long Tam không có biện pháp, chỉ vỗ nhẹ lưng của nàng, kiên nhẫn chờ nàng bình tĩnh lại:



Một lát sau Phượng Trữ còn chưa nguyện buông tay thì hai tên thị vệ đã chạy tới nói với Long Tam: “Tam gia, không đuổi theo:” Phượng Trữ chấn động, nâng đầu, Long Tam nói với nàng, “Là cái người đẩy ngươi vào sông kia, không đuổi theo hắn:” Hắn nói xong quay lại hỏi tên thị vệ kia, “Nô tỳ kia đâu?”



“Chìm xuống, không cứu:” Đáp án này làm Phượng Trữ sợ tới mức hai tay căng cứng, đem Long Tam ôm chặt:



Long Tam không có biện pháp, chỉ có thể dặn dò một tên thị vệ, “Hồi phủ đi, đem xe ngựa đến, tìm hai bộ quần áo sạch sẽ:” Người nọ lĩnh mệnh đi, Long Tam lại kêu tên còn lại nhóm lửa:




Long Tam lại hỏi, “Chuyện hạ nhi không phải là trọng điểm, ngươi còn chuyện giấu giếm ta đúng không?”



Phượng Trữ cúi đầu không nói lời nào, trong lòng lại nói thầm bại gia tử thông minh như vậy làm gì, đáng ghét:



Long Tam lại nói, “Phượng Trữ, ngươi ở đây tứ cố vô thân, ngươi có việc lại không nói, chúng ta làm sao giúp được ngươi, nếu lại có phiền toái, ngươi làm sao bây giờ?”



Phượng Trữ trầm mặc thật lâu, cuối cùng nhỏ giọng trả lời, “Ta lần tới không gần nước nên sẽ không choáng váng, ta có thể tự bảo vệ mình:”



Long Tam trầm mặt xuống, “Cho nên ngươi vẫn không muốn nói?”



Phượng Trữ khổ sở nói, “Ta không muốn ngươi ghét ta:” Biểu tình của Long Tam làm cho nàng biết hắn đang chán ghét, Phượng Trữ cân nhắc nửa ngày mới nói, “Vậy ngươi đáp ứng ta, những chuyện ta đã làm, vô luận là chuyện gì, ngươi cũng không cần tính lên đầu ta:”



Long Tam gật đầu, Phượng Trữ mới nói, “Vậy chờ ngươi hồi phủ, ta cho ngươi xem vật này:”



Nhưng Phượng Trữ không nghĩ tới, một ngày kinh hách ngoài ý muốn này cũng chưa chấm dứt: Nàng cùng Long Tam trở về phủ, nàng mang hắn về phòng mình, khẽ cắn môi, quyết định thành thật, “Ta phát hiện manh mối, cõ lẽ cùng chuyện ngươi bị tập kích lúc trước có liên quan:” Nàng dừng một chút, nhìn Long Tam lại cường điệu, “Là ta trước đây nga, không phải hiện tại:”



Nàng vừa nói vừa mở hộp trang sức ra, nhưng nàng không nghĩ tới, bên trong tường kép chẳng có gì cả:



Phượng Trữ choáng váng một chút, “Rõ ràng là ở trong này: Tối hôm đó ta tìm khắp nơi, cuối cùng tìm thấy dây thừng trong tường kép, giống như cái ngươi cho ta xem vậy:”



Long Tam hiểu được, “Ngươi cảm thấy hung thủ có quan hệ với ngươi? Cho nên không dám nói cho ta biết, muốn chính mình điều tra?”



Phượng Trữ gật đầu, “Nha hoàn của hồi môn của ta thời cơ chết khéo như vậy, cho nên ta nghĩ nàng có biết chút chuyện, biểu tình khi hạ nhi thấy ta thực kích động, cho nên ta thử nàng một chút, kết quả nàng thật sự có vấn đề, không nghĩ tới cuối cùng lại hại nàng:”