Rồng Bay Phượng Múa
Chương 25 : Hình như động tình
Ngày đăng: 13:43 19/04/20
Phượng Trữ quăng thanh kiếm đang cầm trên tay sang một bên, phóng liền hai bước lại gần đưa tay lên cổ người nọ xem xem, mạch không còn đập, quả nhiên là đã chết: Tuy rằng kết quả này đã dự đoán được từ trước nhưng Phượng Trữ vẫn run lên:
Tiếng nữ tử thét chói tai khiến mọi người vây xung quanh xem, rất nhiều người xúm đen xúm đỏ vây quanh nơi này: Long Tam đột nhiên bước dài tới, ôm Phượng Trữ đang còn sững sờ vào trong ngực, Phượng Trữ còn chưa kịp phản ứng, hơi giãy dụa để thoát ra, Long Tam lại đem đầu nàng ấn ngược trở lại vào trong lòng, kéo sụp cái mũ xuống, che khuất toàn bộ gương mặt của nàng:
Long Tam nói to: “Ai nha, có người chết, dọa chết người: Tiểu phó của nhà ta té xỉu, làm ơn nhường đường một chút, Tiên nhi cô nương, phiền nàng dẫn ta đến nơi khác:”
Phượng Trữ mắt không thể nhìn, chỉ cảm thấy bên tai tiếng người ồn ào, hai tay Long Tam ôm nàng siết chặt: Phượng Trữ hiểu được, nếu kẻ giết đại hán này còn chưa đi xa, nếu hắn cùng với đại hán đều có cùng mục đích, nàng vừa rồi xuất hiện tại đây, chính là chui đầu vô lưới:
Phượng Trữ không khỏi có chút phát run, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao liên tiếp có người muốn giết nàng? Vì sao người muốn giết nàng cũng có họa sát thân?
Long Tam ôm nàng vào một gian phòng, Phượng Trữ nghe được thanh âm đóng cửa, sau đó nàng bị đặt ở trên một cái ghế: Nàng tự tay bỏ cái mũ xuống, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn:
Vừa nhấc đầu, liền thấy khuôn mặt của Long Tam vừa nghiêm túc lại ẩn ẩn tức giận:
“Thời điểm ta xuất môn đã dặn ngươi như thế nào?”
“Không được nghịch ngợm gây sự, không được trốn đi theo, không được cáu kỉnh:” Phượng Trữ có nề nếp đáp, khóe mắt đảo quanh lại thấy nữ nhân vừa rồi cùng Long Tam ôm ôm ấp ấp đang ở cạnh cửa che miệng cười trộm, không khỏi quay đầu trừng nàng:
Cười cái gì mà cười? Bọn họ vợ chồng hai người nói chuyện, nàng này là người ngoài thì có quan hệ gì chứ?
Long Tam đưa tay nâng mặt của nàng lên: “Vậy ngươi vì sao không nghe lời ta nói?”
“Ngươi không nói không thể tới tìm ngươi: Ta sợ ngươi có nguy hiểm, cho nên đưa kiếm đến đây:” Phượng Trữ đáp, nguyên bản một chút chột dạ gặp nữ nhân cười trộm kia không còn sót lại chút gì, trong đầu chỉ còn lại oán khí:
Long Tam trừng mắt nhìn nàng, nàng trừng mắt nhìn nữ nhân kia, cuối cùng Long Tam đành phải nói với người kia: “Tiên nhi, nàng ra bên ngoài xem tình hình như thế nào?”
Nữ nhân tên Tiên nhi kia lại hướng Phượng Trữ cười cười, sau đó mới nhẹ nhàng nhấc bước đi ra ngoài: Cửa vừa đóng, Long Tam đưa tay kéo mặt Phượng Trữ lại, khiến cho nàng tập trung nhìn mình: “Nơi này có bao nhiêu nguy hiểm ngươi có biết hay không?”
“Người nọ ngay tại trong thành này, ngươi mang ta đến đây, tất nhiên ở đâu cũng đều là nguy hiểm:” Phượng Trữ không phục:
“Ta đã an bài ngươi tại chỗ đó, nơi đó an toàn:”
“Người trong thiên hạ bộ dạng giống nhau thường rất nhiều, ta nếu không tự mình đối chiếu, ngươi làm thế nào có thể xác nhận người nọ đến tột cùng có phải là người ta tìm hay không?”
Phượng Trữ đô miệng: “Ta còn chưa nói là chủ ý gì, ngươi như thế nào liền biết không được?”
“Không phải là ngươi muốn dùng chính mình làm mồi nhử, đem người dẫn đến đây sao?” Long Tam thật sự là nhìn thấu ý định trong đầu nàng, hắn khuyên: “Ngươi đừng vội, chân tướng chắc chắn sẽ tìm ra, không đáng lấy mạng chính mình ra cược:”
Ngày hôm sau, hết thảy đều như Long Tam sở liệu, người ngầm hỏi thăm Phượng Trữ bị lừa đi hướng một thành khác, Long Tam an bài người tại trong thành kia cầm chân hắn: Long Tam chuẩn bị tốt hành lý, mang theo Phượng Trữ xen lẫn trong thương đội từ một phương hướng khác ra khỏi thành, hắn tính đi theo đường vòng, trước đem Phượng Trữ mang về nhà, để nàng ở nơi an toàn, sau mới tính đến chuyện khác:
Lúc hoàng hôn, hai người bọn họ ngồi trong rừng cây, cùng ăn lương khô: Long Tam đem hành lý trên lưng ngựa để xuống, thả ngựa ở trong rừng ăn cỏ, hắn trải tấm thảm ở bên đống lửa, tính đêm nay ở tại đây qua đêm:
Phượng Trữ làm bộ vội vàng ăn cái gì đó, ngầm vụng trộm nhìn hắn, liếc mắt một lần, hai lần… khiến Long Tam cả người không được tự nhiên: Hắn vót nhọn vài cành cây, hướng dòng suối nhỏ bên cạnh bắt cá:
Hắn cởi giày, cuốn ống quần, bước xuống dòng suối: Phượng Trữ thấy hắn đưa lưng về phía mình, vì thế mở mắt to nhìn chằm chằm vào hắn: Long Tam chỉ cảm thấy sau lưng hỏa lạt lạt ngứa, động tác nào cũng lóng ngóng, con cá linh hoạt bơi vòng quanh chân hắn, hắn đâm vài lần đều đâm trật:
Phượng Trữ nhìn hắn động tác vụng về, oán thầm : “Thực tệ, đổi lại là ta, sớm đã bặt được bảy tám con rồi:” Nàng nhìn chằm chằm Long Tam, càng xem càng cảm thấy hắn quá tệ, ha ha cười rộ lên:
Nàng không đắc ý lâu lắm, chợt thấy Long Tam cầm một cành cây, xoay người lại đằng đằng sát khí bước lại gần, Phượng Trữ còn chưa phản ứng kịp, đã bị hắn dùng hai tay nhấc cả người lên, hướng về phía con suối:
Phượng Trữ chợt hiểu ra hắn tính làm gì, kích động oa oa kêu to, tuy mực nước trông chỉ tới thắt lưng của Long Tam, nhưng trong lòng suối khá dốc, Long Tam khuyên thật lâu nàng mới chịu ngồi cách dòng suối hơi xa xa, nếu không phải vì Long Tam xắn quần lội xuống suối, nàng sẽ không đời nào nhìn về hướng con suối đâu: Hiện tại hắn muốn đem nàng thả vào đó sao? Nàng sẽ chết mất:
Phượng Trữ oa oa kêu to, hai cái cánh tay ôm chặt gáy của Long Tam, lớn tiếng cầu xin tha thứ: “Đại hiệp, ta sai lầm rồi, đừng thả ta xuống: Tam gia, ta sai lầm rồi, ta biết sai rồi:”
“Ngươi sai thế nào?” Long Tam tức giận, nữ nhân điên này sẽ quấy rối hắn hoài, nếu không hù dọa nàng thật sự là không thể giải được”mối hận” trong lòng hắn:
Phượng Trữ mở to mắt nhìn Long Tam: “Đúng nha, ta là sai cái gì?” Nàng cứng người, cố gắng không thèm nghĩ đến dưới thân chính là nước, xem ra Long Tam cũng không có thực đem nàng thả xuống, nàng ôm chặt Long Tam lại kiêu ngạo hẳn lên: “Ta cái gì cũng chưa làm, ta là sai cái gì?”
Nàng bày ra bộ dáng vô tội đáng thương thật là linh động đáng yêu, Long Tam nhìn nàng nhưng lại nhất thời cũng nói không nên lời, hai người ngươi nhìn ta rồi lại ta nhìn ngươi, ánh mắt giằng co: Ánh hoàng hôn vàng rực bao phủ khắp nơi, toàn bộ không khí tựa hồ đều ấm áp hẳn lên:
Một tiếng xé gió đột nhiên vang lên từ phía sau, Long Tam vừa nghe thấy, nhanh chóng quay đầu, một mũi tên nhọn đã bắn tới trước mắt: Nếu ở tại chỗ né tránh, Phượng Trữ chắc chắn sẽ bị rớt xuống suối, Long Tam theo bản năng xoay người chắn tên, hai tay ôm chặt Phượng Trữ vào lòng:
“Phập” một tiếng bén ngọt, mũi tên nhọn đâm vào đầu vai hắn:
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ngao ngao, Long Tam của nhà ta bị thương, mọi người mau tới đau lòng a ~~