Rồng Bay Phượng Múa

Chương 26 : Là lúc hoạn nạn

Ngày đăng: 13:43 19/04/20


Long Tam chịu một mũi tên này, hai chân lảo đảo, nhưng vẫn kiên cường tiến về trước hai bước, lúc này mới quỳ rạp xuống đất, thuận thế thả Phượng Trữ rớt xuống bên bờ suối: Phượng Trữ thấy hắn trúng tên, tất nhiên là rất sợ hãi, nhưng dưới tình huống nguy cấp, nàng cũng nén sợ hãi xuống: Lúc rơi xuống liền nhanh chóng lăn một vòng, bắt lấy cành cây Long Tam vừa mới thả xuống ở một bên, xoay người nhảy lên, dùng cành cây vút vút cản tên, không hề có một khe hở, xoát xoát xoát đánh rơi bốn năm mũi tên phóng tới phía sau:



Long Tam cắn răng đứng dậy, nhờ Phượng Trữ cản tên, nghiêng ngả lảo đảo hướng nơi bọn họ nghỉ ngơi dưới tàng cây chạy tới: Phượng Trữ theo hắn vừa lùi vừa cản tên, rất nhanh phát hiện động tác của hắn không thích hợp:



“Trên tên có độc:”



“Đối:” Thanh âm Long Tam trầm xuống, hai người rất nhanh dấu mình sau đại thụ, dựa vào thân cây che chở thân mình: Kẻ đánh lén rất nhanh phát hiện bắn tên không có tác dụng, bọn họ từ trên cây bên bờ bên kia nhảy xuống tiến đến, làm thành nửa vòng hướng nơi Phượng Trữ cùng Long Tam ẩn thân chậm rãi ép tới:



Long Tam nhanh chóng điểm mấy chỗ huyệt vị trên cánh tay chính mình, lại đem một viên thuốc nuốt xuống, định ngăn cản độc tính khuếch tán, nhưng cánh tay phải của hắn đã bắt đầu run lên, đầu thì thấy vừa nặng vừa choáng: Hắn cố gắng tập trung tinh thần, nheo mắt quay đầu nhìn thật cẩn thận thì thấy có tới mười người áo xanh đang bao vây xung quanh:



Trong lòng hắn cân nhắc, cầm lấy kiếm rồi nói với Phượng Trữ: “Ngươi đi thả ngựa, sau đó đi trước, ngươi biết tìm cứ điểm của ta như thế nào, tùy tiện đến một chỗ chờ ta: Nếu ta dăm ba bữa vẫn chưa tới, ở nơi đó sẽ có người an bài cho ngươi:”



Phượng Trữ biết đối phương là có chuẩn bị mà đến, nay Long Tam bị trúng tên, nếu chính nàng chạy trước, khá dễ để trốn thoát, nếu mục tiêu của đối phương là chính mình, nếu nàng chạy trước, đối phương chắc chắn sẽ đuổi theo, áp lực của Long Tam bên này cũng sẽ giảm chút: Nhưng việc này cũng không chắc chắn:



Nếu mục tiêu của đối phương chính là Long Tam thì sao? Hắn vào Nam ra Bắc, người đắc tội khẳng định không ít, nếu nàng đi rồi, đối phương muốn giết hắn thì càng dễ dàng: Lại nói nếu độc này không giải được, cho dù Long Tam đào thoát, lúc hắn độc tính phát tác, không có người ở bên chiếu cố, hắn chẳng phải là gặp nguy hiểm sao?



Phượng Trữ suy nghĩ đi suy nghĩ lại, trong lòng trăm ngàn điều không muốn rời đi chạy trốn, nhưng nếu nàng ở lại đánh bừa, cũng chưa chắc đã là chuyện tốt:



Long Tam nhíu mày trừng mắt nhìn nàng, Phượng Trữ khẽ cắn môi, không nói một lời liền hướng nơi buộc ngựa chạy tới: Long Tam nhẹ nhàng thở ra, lấy kiếm chống người đứng lên: Đối phương vừa thấy Phượng Trữ chạy đi, liền lại bắn tên, nhưng trong rừng cây chen chúc, tên bị cản hết: Vài người liếc nhau, ngừng bắn tên, rút kiếm ra tạm thời không dám tới gần, bởi vì trong một lúc, bọn họ không thấy Long Tam cũng không thấy Phượng Trữ, lo lắng trong rừng này có trá:




“Ta là đang khen ngươi:” độc tính trên người Long Tam phát tác, trước mắt hắn biến thành màu đen, cảm thấy chính mình gần như sắp xỉu: Nhưng hắn biết nếu hắn mất đi ý thức, Phượng Trữ chắc chắn sẽ sợ hãi kích động lên, hắn cắn đầu lưỡi chính mình, cảm thấy đau xót, cố gắng bảo trì thanh tỉnh:



“Ta nghe không hiểu ngươi là đang khen ta ở chỗ nào:” Phượng Trữ đô miệng, đột nhiên dưới chân bước hụt, suýt nữa đem Long Tam quăng ngã, nàng cố gắng ổn định, nương theo ánh trăng lại phát hiện hình như mình đang đặt chân trên một cái thổ động trên vách đá: Phượng Trữ thả Long Tam xuống, tay đẩy dây leo ngoài cửa động ra, xác nhận đây thật sự là một cái động không nhỏ, nàng dìu Long Tam vào, tính cả bản thân, động này cũng có thể chứa đủ:



Nàng vội vàng đem chút dây leo lại đây, đứng ở cửa động nhìn vào thấy được che chắn khá tốt, nếu không nhìn kỹ, thật sự là nhìn không ra có thứ gì khác thường: Phượng Trữ mừng rỡ, cửa động giấu khá tốt, đi ra đi vào, cảm thấy nơi này khá an toàn: Cho dù những người đó lại tìm đến, cũng không dễ dàng tìm hai người bọn họ:



Trong động cực kỳ tối, cửa động được che chắn cản hết cả ánh trăng, Phượng Trữ sờ soạng, đụng đến tay Long Tam lạnh như băng, trên người cũng là cực lạnh, Phượng Trữ lo lắng hẳn lên: “Độc kia thế nào?”



Long Tam vận khí thử, cuối cùng đáp: “Không phải là loại độc đòi mạng, là loại có thể làm cho người ta nhất thời mất đi ý thức, nên không có việc gì: Nếu ta không có động tĩnh, ngươi chớ hoảng sợ: Xem tình hình bọn họ là muốn bắt sống, nên không hạ loại độc chết người: Ta hiện tại đã biết, những người này là vì ta mà đến, là ta làm liên luỵ ngươi:”



Phượng Trữ nhanh ôm chặt hắn: “Ta không sợ:”



“Ân, ngươi có lá gan lớn nhất, lại có khí lực, là một tiểu thư khuê các cực cực tốt:” Long Tam trấn an nàng, cảm thấy ý thức chậm rãi rời xa:



“Vào thời điểm này mà ngươi còn có tâm tư chê cười ta sao:” Phượng Trữ cảm thấy hắn càng ngày càng lạnh, trong lòng có chút sợ hãi: Độc tuy không phải loại giết người, nhưng hắn lại bị thương, lại phải chịu lạnh trong động ẩm ướt, thân mình làm bằng sắt cũng chịu không nổi a:



Nàng nhanh ôm chặt hắn, hận không thể đem nhiệt lượng trên người truyền hết cho hắn:”Long Tam, Long Tam, ngươi đừng bỏ lại ta a!”