Rồng Bay Phượng Múa

Chương 58 : Trộm mật

Ngày đăng: 13:43 19/04/20


Phượng Trữ tuy nói là phái hành động, nhưng đối với chuyện đào ra bí mật về nàng mà Phượng Trác Quân giấu diếm trong lòng, nàng vẫn ở trong trạng thái lặng im không sủi tăm, dù sao đối phương cũng là cha của nàng, nàng còn có chừng mực:



Mà Phượng Trác Quân từ lần trước bị Phượng Trữ ép thiếu chút nữa là lộ ra hết, nay càng trốn tránh nàng: Nhưng trong lòng ông cũng có nghi ngờ, ông tìm Long Tam bàn việc này: “Trước đây ta chỉ nghĩ đến củng cố gia nghiệp và tra xét chuyện báo thù, Phượng Phượng vốn là a Lỵ chiếu cố: Nàng nói đến địa điểm đó hoàn toàn không phải là cảnh ở Hồ châu chúng ta, lại còn chuyện có người muốn đưa nàng vào chỗ chết, ta nghĩ kiểu gì cũng không có ấn tượng: Có một khoảng thời gian trước đây ta rời khỏi nhà, ta đang nghĩ có phải lúc đó a Lỵ gạt ta mang Phượng Phượng trở về Hạ quốc thăm người thân không, cho nên mới để lại ấn tượng về Hạ quốc ở trong đầu con bé? Nếu vào lúc đó hai người ấy gặp phải nguy hiểm gì, chỉ sợ a Lỵ sợ ta lo lắng, về sau cũng không nói với ta: Trừ lần đó ra, ta thực không thể nghĩ ra có khả năng nào có thể phát sinh chuyện như vậy:”



“Nếu là như thế, sợ là phải đối chứng với nhạc mẫu mới có thể biết được chân tướng:” Long Tam không động thanh sắc đáp lời, xem Phượng Trác Quân đến tột cùng là tính cái gì:



“Này, lúc trước ta gửi thư nói cho bà ấy biết a Linh vẫn còn sống, lại còn muốn gây thương tổn cho Phượng Phượng, nhắc nhở bà ấy chú ý an toàn, cũng không biết trong lòng bà ấy nghĩ cái gì, dù sao hai người đó vốn là tỷ muội ruột thịt, nếu thật bà ấy lúc trước gạt ta vụng trộm mang Phượng Phượng đi Hạ quốc, cũng không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, ta vẫn đang cân nhắc không biết nên hỏi bà ấy như thế nào cho tốt: Tóm lại việc này có con biết là được rồi, Phượng Phượng bên kia vẫn nên đừng nói cho nó biết:”



“Ta hiểu:” Long Tam đáp, trong lòng cũng cân nhắc đối sách:



Phượng Trác Quân lại nói: “Việc này chỉ sợ phải đến Hạ quốc tìm hiểu, chúng ta vẫn nên mau chóng tìm bảo vật, đem chân tướng thù hận của gia phụ giải quyết hết: Sau đó lại đến giải quyết chuyện của a Linh:”



Đề nghị này trong lòng Long Tam cũng đang cân nhắc, hắn còn cần một ít thời gian nữa để an bài, vì thế đoàn người một lần nữa bước trên đường tầm bảo:



Từ lúc ra đi, Phượng Trác Quân càng có lý do thoái thác, suốt ngày chỉ đi tìm hiểu bên ngoài, danh chính ngôn thuận trốn tránh Phượng Trữ: Chỉ khổ Long Tam trốn cũng không có chỗ trốn, vết thương của Phượng Trữ vẫn chưa khỏi hẳn, hắn không dám rời đi lâu, vội vàng lo lắng mọi việc an bài hành trình, lại vội vàng trở về vào trong phòng làm bạn kiêm giám thị nương tử yêu làm ầm ĩ kia của hắn: Vì thế những vấn đề của Phượng Trữ hoàn toàn bay tới tấp hướng về phía hắn:



“Long Tam, chàng nói xem, có thể lúc cha ở Hạ quốc từng phát sinh chuyện gì hay không? Cho nên ta trước kia cũng bị bắt vì nó?”



“Long Tam, chàng cùng cha thường xuyên thần thần bí bí, có phải hai người có hợp mưu gì hay không?”



“Long Tam, cho chàng một cơ hội để thành thật khai báo nga, nếu là có chuyện gì gạt ta, ta sẽ tức giận:”



“Long Tam, cha đề phòng ta, chàng giúp ta hỏi thăm thử đi:”



“Long Tam, chàng thật sự không biết cha gạt ta cái gì sao?”



Long Tam mỗi ngày đều bị những câu hỏi liên tiếp vây quanh, hắn không có biện pháp đói phó, đành gia tăng kiến thức chuyện xưa về bảo tàng, mỗi ngày cùng Phượng Trữ kể chuyện xưa về hai lão nhân gia Long Phượng, hy vọng việc này có thể dời đi lực chú ý của Phượng Trữ: рр


Long Tam chỉ cảm thấy nhiệt năng trên mặt như có hỏa thiêu, ngẩng đầu hét lớn một tiếng: “Phượng Nhi!” Nhưng sau cửa làm sao còn có bóng dáng của nàng chứ? Quỷ gây sự đó quăng xong cái yếm liền bỏ chạy:



Long Tam lại ngồi không nổi, cầm mảnh yếm phấn hồng đó vọt vào trong nội thất, chỉ thấy trên giường im lặng, Phượng Trữ dùng chăn bao chính mình quá chặt chẽ, ngay cả một sợi tóc cũng không lộ ra: Long Tam nghẹn cháy, kéo chăn ra, đang định mở miệng giáo huấn nàng, nhưng lại hoàn toàn ngây dại:



Phượng Trữ trước mắt, mình trơn như nhộng, cắn môi chớp mắt, hoàn toàn là hình tượng đứa nhỏ vô tội: Long Tam một tay giơ cái yếm, một tay cầm chăn, trợn mắt há hốc mồm hóa đá tại chỗ:



Phượng Trữ hì hì cười, nhảy dựng lên ôm lấy Long Tam, dùng sức hôn ở trên mặt hắn: “Long Tam, Long Tam, ta biết là chàng sẽ vào:”



“Nàng… Nàng…” Nhuyễn ngọc ôn hương, những lời nói của Long Tam đều bị nghẹn xuống:



“Nàng nàng cái gì chứ? Ngươi mới sẽ không tự giận mình:” Phượng Trữ nháo, dùng môi ngăn chận hắn: Đầu lưỡi của nàng chạm vào của hắn, Long Tam lại nhịn không được, cái yếm cùng chăn trên tay quăng hết, một tay ôm lấy Phượng Trữ đặt lại lên giường, dùng sức hôn duyện:



Hắn một bên vỗ về nàng, một bên cởi bỏ xiêm y của mình, Phượng Trữ một bên quấy rối quá trình cởi bỏ quần áo của hắn, một bên còn la lên: “Ai nha, vết thương của ta còn chưa có lành:”



Long Tam thở hổn hển, một tay bỏ đai lưng của mình ra, thò người ra đem nàng đặt ở dưới thân tư ma, trả lời: “Nàng vết thương đã lành tốt rồi, đại chiến ba trăm hiệp cũng không sợ:”



Phượng Trữ nhanh chóng ôm chặt hắn, vỗ về phía sau lưng của hắn, miệng lại nháo: “Không được, không được, tướng công của ta nói, phải hảo hảo ngủ, không được hồ nháo, bằng không hắn sẽ tức giận:”



Long Tam khởi động thân mình, đem tất cả xiêm y còn lại đều đá đi, cúi người ngăn chặn miệng của nàng, hơn nữa ngày ngẩng đầu mới nói: “Tướng công của nàng tính tình tốt nhất, sẽ không tức giận:”



Phượng Trữ cắn cắn môi, trong hai mắt nàng dâng sương mù, thân thể bị bàn tay của hắn chạm đến như nhũn ra, hai chân nghe lời vòng qua thắt lưng của hắn, nói: “Kia nếu như…” Nàng ngừng lại một chút, yêu kiều kêu một tiếng, cảm thấy hắn tràn ngập, dưới quá trình thẳng tiến của hắn thở phì phò nói tiếp: “Nếu như tướng công của ta cáu kỉnh …”



Long Tam ngăn chặn miệng của nàng, ngăn cản nàng lải nhải: “Chuyên tâm một chút, bằng không tướng công của nàng thực sự cáu kỉnh:”



Phượng Trữ không nén được cười, một ngụm cắn ở bờ vai của hắn, trong kích tình ngọt ngấy, một lần lại một lần gọi: “Long Tam, Long Tam…”



Hắn toàn tâm toàn ý đối đãi nàng, nàng cũng toàn tâm toàn ý đợi hắn: