Rồng Bay Phượng Múa
Chương 73 : Tâm sự khó nói
Ngày đăng: 13:43 19/04/20
“Chuyện này, ta cũng thực muốn biết, ngươi rốt cuộc là ai?” Nữ nhân tự xưng là Phượng Trữ nhìn chằm chằm Phượng Trữ nói:
Phượng Trữ cũng nhìn chằm chằm nàng ta: “Ngươi nói ngươi là Phượng Trữ, ngươi liền thật là vậy sao?” Nàng ngừng lại một chút, lại nói: “Vô luận như thế nào, chúng ta không lý do mà giống nhau như vậy:”
Nữ nhân kia nhíu mày, Phượng Trữ cũng nhăn mặt, nàng vẫn như cũ không thể tin được chính mình không phải Phượng Trữ, nàng nói: “Tối hôm đó, ta ở bờ sông tỉnh lại, Lam Hổ hướng ta hỏi này nọ ở đâu? Đó là chuyện sớm nhất mà ta nhớ rõ kể từ khi ta có trí nhớ tới nay:”
“Hắn nghĩ ngươi là ta:”
“Sau đó người Long gia tới, hắn liền chạy mất:”
Nữ nhân tự xưng là Phượng Trữ rũ mắt xuống, cắn cắn môi: “Hắn quả nhiên là tính chỉ cần bảo vật không để ý tới sự sống chết của ta:” Nàng hồi phục lại giương mắt nhìn chằm chằm Phượng Trữ, hỏi: “Có phải Long gia sớm có dự mưu, đem ngươi đến, vào ngày ta trộm bảo đó, cố ý đặt ngươi ở đó để lừa Lam Hổ cắn câu hay không?”
Phượng Trữ liếc mắt nhìn nàng ta một cái, nữ nhân kia ngẫm lại, lẩm bẩm nói: “Nương cùng Lam Hổ đều nói, ngươi là người Long gia tìm đến giả trang ta, để lừa bọn họ cắn câu:” Nhưng nay, nàng ta thấy nàng, lại cảm thấy chuyện có kỳ quái:
Phượng Trữ chống đầu, cảm thấy choáng váng lợi hại: “Ta linh tinh nhớ rõ, ta là bị một sát thủ Tuyệt Hồn Lâu đánh rớt xuống nước:”
“Liền khéo như vậy?” Nữ nhân kia không thể tin:
“Liền khéo như vậy!” Phượng Trữ cảm thấy chính mình sắp thở không ra hơi:”Nếu ta không phải là Phượng Trữ, vậy ta là ai? Ta làm sao có thể không phải là Phượng Trữ?”
Nữ nhân kia không nói lời nào, lẳng lặng nhìn nàng: Phượng Trữ giương mắt trừng lại: “Vậy nay ngươi muốn thế nào?”
Nữ nhân kia tự hỏi, nàng muốn thế nào? Nàng không biết a:
“Ta nghe nói có người giả mạo cho ta, nguyên là có chút tò mò, nhưng Long gia ta không muốn trở về, Lam Hổ cùng nương đều nói chuyện này giao cho bọn họ làm, kêu ta chờ: Nhưng hôm nay thấy ngươi, không ngờ lại giống nhau như vậy, ta lại cảm thấy sự tình sợ là không đơn giản như vậy:”
Phượng Trữ chống lại ánh mắt ôn nhu của hắn, há miệng thở dốc, trong lòng nói thầm: “Long Tam, có một nữ nhân bộ dạng giống ta như đúc nhảy ra nói nàng ta mới là Phượng Trữ, nàng ta muốn không cho ta làm nương tử của ngươi, ngươi mau đi giáo huấn nàng ta đi, đánh nàng ta hung hăng một chút:” Nhưng nàng cố gắng muốn nói, lại nói không nên lời, nàng sợ hãi, nàng nhìn Long Tam, lại há miệng thở dốc, cuối cùng nói: “Không có cá đường dấm chua, cũng không có vịt ô mai:”
“A?” Long Tam kinh ngạc nhíu mày: “Sao lại thích khóc thế này?” Hắn đưa tay lau mặt cho Phượng Trữ, Phượng Trữ lúc này mới phát hiện chính mình đang khóc:
Long Tam thở dài: “Ta nói nương tử a, người ta bệnh là mệt thành bệnh, nàng là ăn thành bệnh, người ta khóc là khóc vì khổ sở, tại sao nàng là khóc vì thích?”
Phượng Trữ rõ ràng bổ nhào vào trong lòng Long Tam, oa oa khóc lớn lên: Long Tam vỗ về đầu nàng nói: “Hôm nay là làm sao vậy, ban ngày vẫn tốt đẹp thế kia, tại sao đến buổi tối lại bắt đầu nháo: Đại nương đã nói cho ta, không phải nàng đi tửu lâu ăn sao? Thế rồi sao, bọn họ kia cũng không có à?”
Phượng Trữ không thể nói, chỉ gật gật đầu, Long Tam đau lòng cực kỳ, hắn biết quỷ ầm ĩ nhà hắn có bao nhiêu tham ăn, vì thế dỗ nói: “Không có thì không ăn, được không? Đại nương làm cơm nàng không thích ăn, trở về ta làm cho nàng mì huân thịt trứng gà ăn, nàng thích nhất mì này ta làm mà, trở về liền làm, được không?”
Phượng Trữ trừ bỏ gật đầu cũng không làm gì khác, trong lòng nàng loạn tới cực điểm, nếu nàng thật sự không phải Phượng Trữ, kia làm sao bây giờ? Nàng không phải của vợ Long Tam, nàng không phải nương của Bảo Nhi, chẳng lẽ nàng sẽ mất đi bọn họ?
Nàng ngẩng đầu nhìn Long Tam, Long Tam đối nàng ôn nhu cười, hỏi: “Thật sự không có việc gì sao?” Phượng Trữ lắc đầu, vì thế Long Tam nắm tay nàng, chậm rãi hướng về chỗ ở:
Về tới nhà, Long Tam quả nhiên là đi phòng bếp nhóm lửa khai bếp làm mì cho nàng ăn, Phượng Trữ liền đứng ở một bên nhìn hắn, lửa trong lò ánh lên làm mặt của hắn ửng đỏ, hắn nhu diện đoàn, thiết thái, lấy hành thái, động tác nhanh nhẹn: Phượng Trữ ngây ngốc nhìn hắn, hắn khoan khoan bả vai, cánh tay dùng sức, ôn nhu bên cạnh, trong lòng Phượng Trữ nghĩ: đây là tướng công của ta, ta ai cũng không cho:
Nhưng suy nghĩ một hồi, trong lòng nàng lại bắt đầu lo lắng, nếu nàng không phải Phượng Trữ, vậy nàng là ai?
Nước trong nồi sôi trào ra, Long Tam mở nắp nồi, hơi nước bốc lên ngùn ngụt, Phượng Trữ bị thổi hết vào người, nàng chớp chớp mắt, lại nháy mắt, Long Tam quay đầu đối nàng cười: “Rất nhanh sẽ xong, đừng có gấp, mèo nhỏ tham ăn:”
Hắn lời còn chưa dứt, lại thấy Phượng Trữ hướng về phía hắn ngã xuống, Long Tam hoảng hốt vứt hết những thứ trong tay sang một bên, đưa tay tiếp được nàng:
Phượng Trữ nhắm chặt hai mắt, sắc mặt trắng bệch, cư nhiên là hôn mê bất tỉnh: