Rừng Tử Vong
Chương 27 : Chấp chưởng Cái bang
Ngày đăng: 19:42 18/04/20
Tiếng hô lanh lảnh mà tôn nghiêm như tô đậm uy phong cho cánh rừng mang tên chết chóc.
Nhưng sức khủng bố chỉ làm tăng thêm sự giận dữ của Tần Quan Vũ. Trước mặt chàng bây giờ chỉ có thù hận, mà kẻ phản sư bội môn sắp sửa chường mặt ra đối diện với mình, chàng cảm thấy đó là một sự cực kỳ hối nhục.
Nhưng có phần sốt ruột, Bất Tử Lão Cái nhích tới hỏi chàng :
- Văn Khúc Võ Khôi, có thể cho biết rõ hơn về việc làm sao có được thanh kiếm ấy chăng?
Tần Quan Vũ lặng thinh do dự...
Tâm trí của chàng đang xoay quanh việc đối phó với kẻ phản đồ.
Cho đến bây giờ, sau khi vào Tử Vong lâm, không biết ân sư sinh tử thế nào...
Hiện tình của song thân cũng không biết ra sao. Và nếu tự mình không đối phó được với Tiêu Phượng Hoàng thì hậu quả tai hại sẽ không sao lường được.
Nhất định phải xâm nhập Chí Tôn bảo, họa chăng mới có thể phăng được ngọn ngành.
Và nếu muốn như thế thì chỉ có cách tạm thời ẩn nhẫn, vậy mới mong có cơ hội thuận tiện hơn.
Vừa lúc đó, từ trong Tử Vong lâm, một chiếc giường bát bảo do bốn thiếu nữ chầm chậm khiêng ra.
Nếu là lúc trước, với mối hận thù mang nặng trên vai, có lẽ Tần Quan Vũ đã lập tức phóng lên một mất một còn với Tiêu Phượng Hoàng. Nhưng giờ đây, chàng cố dằn lòng, đứng yên nhìn chằm chặp vào chiếc giường bằng tia mắt lạnh lùng rờn rợn.
Cách chỗ Tần Quan Vũ độ non một trượng, chiếc giường hoa quý thình lình ngưng lại, và giọng oanh như ngọc rót vang lên :
- Hân hạnh được diện kiến cùng sư đệ, vừa rồi môn hạ của ngu tỷ vì không biết mà đắc tội, mong sư đệ thứ cho!
Tần Quan Vũ lạnh lùng buông một câu trống không :
- Ân sư ở đâu?
- Nghe sư đệ trở về, ân sư vui mừng khôn xiết, hiện đang ở trong bảo chờ đợi. Xin sư đệ hãy lên giường bát bảo để cùng với ngu tỷ vào bái kiến ân sư!
Câu chuyện thình lình vượt ra ngoài dự định, Tần Quan Vũ sững sờ đứng lặng, không biết phải xử trí ra sao.
Cùng một lúc, Cái bang Tam lão vụt lướt đến đứng sát bên cạnh Tần Quan Vũ, và Bất Tử Lão Cái cất giọng trầm trầm :
- Ngọc Thường Nga, lão phu có chuyện cần nói với lệnh sư đệ, ngươi có thể tạm tránh qua một bên chăng?
- A... Bất Tử sư thúc giá lâm mà điệt nữ không hay biết để tiếp nghênh, mong sư thúc thứ cho.
Không để Ngọc Thường Nga nói hết câu, Bất Tử Lão Cái hỏi dồn :
- Ngươi có bằng lòng tạm tránh qua một bên không?
- Điệt nữ xin tuân lệnh sư thúc, nhưng mong rằng sư thúc đừng làm khó sư đệ...
- Lạnh mình? Run sợ nữa chứ? Hừ, những điều cần nói thì lão phu đã nói hết rồi đó.
- Phải chăng sư thúc không dám vào Chí Tôn bảo?
Nghe câu hỏi khiêu khích của Tiêu Phượng Hoàng, Bất Tử Lão Cái cười khinh bỉ :
- Mời không được rồi định dùng lời nói khích đấy ư? Được, những người có trách nhiệm của Cái bang đều có mặt cả nơi đây, ngươi muốn dùng chưởng hay dùng kiếm, cứ tự do hành động.
- Sao sư thúc lại nói những lời như thế? Đối với sư thúc, tiểu nữ đâu dám quên ân bồi dưỡng, không biết vì lẽ gì mà sư thúc lại xem Chí Tôn bảo như là cừu địch?
Bất Tử Lão Cái cất giọng thê thảm :
- Tiêu bảo chủ, ngươi còn biết đến điều ân nghĩa nữa sao? Hừ, lão phu và tệ Bang chủ sắp phải đi đây, nếu ngươi muốn ngăn cản thì cứ tự nhiên.
Dứt lời, ông quay mình lại bỏ đi.
Từ trong chiếc giường bát bảo, giọng Tiêu Phượng Hoàng vụt kêu giật lại :
- Sư thúc, sư thúc...!
Bất Tử Lão Cái khẽ xoay đầu, tia mắt rực lên như lửa :
- Tiêu Phượng Hoàng, mang danh là một Bảo chủ, muốn ra oai thì cứ thẳng tay mà làm, chuyện chi phải vòng quanh như thế?
- Xin sư thúc chớ hiểu lầm. Tiểu nữ thật có miệng mà không thốt ra lời. Vì lòng muốn một nhà được đoàn tụ nên tiểu nữ cần rước sư để vào bảo ngay bây giờ, thế thôi.
Bất Tử Lão Cái cười sặc sụa :
- Tốt lắm! Muốn đoàn tụ thì ngày mai cũng là đoàn tụ. Tất cả âm mưu đen tối của ngươi, lão phu đã biết quá rồi, chỉ tiếc ngày xưa nhất thời lầm lỡ, lão phu đã đem lòng trìu mến mà ban cho một điệt nữ như ngươi. Giờ đây có muốn gì thì hãy cứ hành động đi, đừng rườm lời vô ích.
Dứt lời, ông bỏ đi thẳng.
Từ trong chiếc giường bát bảo, tiếng Tiêu Phượng Hoàng vụt trở nên trầm buồn :
- Sư thúc, sư đệ, nhị vị hãy bảo trọng. Xin thứ cho tiểu nữ việc tiễn đưa.
Như không thèm nghe tới, Bất Tử Lão Cái đến trước mặt Tần Quan Vũ vòng tay nói :
- Bang chủ, chúng ta đi thôi! Tất cả mọi việc hãy chờ về đến Tổng đàn bản bang rồi sẽ bẩm cáo lại cho Bang chủ được rõ.
Qua câu chuyện đối thoại giữa Bất Tử Lão Cái và Tiêu Phượng Hoàng, Tần Quan Vũ đã thấy được phần nào sự thật. Chàng vội vã đáp lời :
- Vâng, chúng ta đi thôi!
Vừa lúc đó, một giọng nói như băng giá vụt vang lên lồng lộng :
- Đi? Hừ, sao lại có chuyện quá dễ dàng như thế?