Rừng Tử Vong
Chương 28 : Tâm lãng thần trì
Ngày đăng: 19:42 18/04/20
Tiếng nói như xói vào tai, nhưng bóng người thì chưa thấy đâu. Tần Quan Vũ đảo mắt nhìn quanh, cất giọng trầm trầm :
- Tôn giá cứ ra mặt nói chuyện với nhau, chuyện chi phải ẩn mình như thế?
Lúc bấy giờ, chiếc giường bát bảo của Tiêu Phượng Hoàng đã chầm chậm đi lui gần hai trượng, bỗng nhiên dừng lại, tiếng oanh lanh lảnh vang lên :
- Bữa nay gặp được Tâm Lãng Thần Trì, thật là vạn hạnh cho Ngọc Thường Nga này hết sức. Và Chí Tôn bảo cũng nhờ đó mà chói lọi vô cùng. Vậy xin mời Thiên Tiên Nữ cho được diện kiến dung nhan.
Câu nói của Tiêu Phượng Hoàng vừa thốt ra, khiến cho mọi người tại trường đều ngạc nhiên cực độ.
Mà người ngạc nhiên hơn hết chính là Tần Quan Vũ.
Tư Văn Tú Sĩ Cổ Lãnh Vân đã chẳng dự đoán rằng Tâm Lãng Thần Trì là kẻ giật dây trong hành vi của Tiêu Phượng Hoàng và Ngọc Dung La Sát đó sao?
Thế nhưng thái độ hiện tại của Tiêu Phượng Hoàng đã mặc nhiên phủ nhận ngay điều nhận xét đó.
Vậy thì kẻ cầm đầu, kẻ núp trong bóng tối sai xử bọn Tiêu Phượng Hoàng và Ngọc Dung La Sát là ai?
Nhưng Tần Quan Vũ không thể suy nghĩ nhiều về việc ấy được, vì chàng biết rằng sự xuất hiện đột ngột của Tâm Lãng Thần Trì nhất định cũng vì chuyện danh hiệu mà thôi.
Tâm trí chàng nặng mối lo âu về chuyện đó.
Quả là một tai họa. Tai họa từ danh hiệu Vũ Nội Đệ Nhất Kỳ của chàng mà ra.
Giọng oanh lạnh như băng giá lại nổi lên :
- Tần bang chủ của Cái bang phải chăng là người đã được Tam Quốc miếu phong tặng cho cái ngoại hiệu Vũ Nội Đệ Nhất Kỳ Văn Khúc Võ Khôi, Tần Quan Vũ đấy chăng?
Bất Tử Lão Cái cười ngạo nghễ :
- Không sai!
- Cái bang quả là may mắn và đó cũng là điều vinh dự của Chí Tôn bảo biết bao. Tiêu Phượng Hoàng võ công cái thế, mang nhiều hoài bão trong lòng khiến cho người người khâm phục. Bây giờ mở Tử Vong yến hội làm chấn động võ lâm, chỉ tiếc rằng kẻ này không được mời nên không thể tham dự...
Ngưng một giây, giọng nói kia lại như cố cất cao hơn :
- Cái bang Tam lão là bậc cao thủ võ lâm, quý Bang chủ thật không hổ với danh hiệu Văn Khúc Võ Khôi Vũ Nội Đệ Nhất Kỳ.
Tần Quan Vũ cố giữ giọng nhẹ nhàng :
- Tiên Nữ đã quá khen!
- Nhưng ta đến đây là có ý muốn bái lãnh Vũ Nội Đệ Nhất Kỳ vài chiêu tuyệt học, không biết tôn ý các hạ nghĩ sao?
Quả là chuyện phiền hà đã đến.
Tần Quan Vũ mỉm cười :
- Tại hạ là một kẻ bất tài, đâu dám tự nhận danh hiệu Vũ Nội Đệ Nhất Kỳ? Tiên Nữ đã có ý muốn chỉ giáo thì xin hãy ra mặt.
Tiếng cười lanh lảnh vụt nổi lên :
- Bằng vào lời lẽ đó, cũng đủ để cho người ta thán phục rồi.
Tiếng cười nói chưa dứt thì một bóng trắng vụt nhoáng lên, Thiên Tiên Nữ đã đứng sững trước mặt Tần Quan Vũ chừng hai trượng.
- Sư thúc hãy lui lại, Tiêu Hồn Tình Nữ đã gọi đích danh tiểu điệt thì xin cứ để tiểu điệt ứng phó.
Bất Tử Lão Cái bất đắc dĩ phải lui lại, dặn :
- Hiền điệt hãy cẩn thận.
Tiêu Hồn Tình Nữ nở nụ cười thật đẹp :
- Như thế mới xứng danh là sư đệ của Bảo chủ chứ. Tiện thiếp xin đắc tội.
Lời vừa dứt, cánh tay của Tiêu Hồn Tình Nữ phất lên theo tiếng nói. Nhưng thật là kỳ ảo, tuy cánh tay phải của ả nhắm ngay Đan Điền của Tần Quan Vũ song hết sức nhẹ nhàng, không một chút kình lực mà ngón tay trỏ và ngón tay giữa lại chĩa ngược lên yết hầu của chàng, đúng là một chiêu hai thức vô cùng ảo diệu.
Tần Quan Vũ mỉm cười, thi triển Thiên Long thần bộ tránh khỏi đòn trí mạng của Tiêu Hồn Tình Nữ và quát lên một tiếng lạnh lùng :
- Tránh ra!
Theo sau lời nói, hai cánh tay chàng nhất lên một lượt và giáng xuống sau lưng Tiêu Hồn Tình Nữ.
Y như là có được cặp mắt sau lưng, Tiêu Hồn Tình Nữ uốn mình nhẹ lướt ra ngoài năm trượng, tránh khỏi thế đánh của Tần Quan Vũ và thuận theo đà gió, thân ảnh của ả vụt cất thẳng lên, rồi thình lình chúi xuống ngay chàng như một con ó xớt mồi.
Tần Quan Vũ nghiêng mình qua như chớp, hai tay hất mạnh trở lên.
Không tránh né, Tiêu Hồn Tình Nữ lượn mình giữa khoảng không, hai bàn tay khoát nhẹ một vòng, giải tan chưởng phong của Tần Quan Vũ.
Và vẫn ở trong tư thế cũ, Tiêu Hồn Tình Nữ giữ nguyên chiêu thức ập thẳng vào đối phương.
Bị phá chưởng phong, Tần Quan Vũ thoáng giật mình, chàng vội trầm mình xuống, hai tay từ dưới quạt mạnh lên.
Tiêu Hồn Tình Nữ vụt quát lên :
- Tần công tử chú ý!
Lồng trong tiếng quát, hai mũi chân của ả đã bay vút vào hai mắt Tần Quan Vũ.
- Giỏi!
Tần Quan Vũ cười lên một tiếng lạnh lùng, bàn tay phải xòe thẳng ra, phạt mạnh vào đôi chân của Tiêu Hồn Tình Nữ.
Không một chút bấn loạn, Tiêu Hồn Tình Nữ uốn thân hình xoay luôn một vòng như cánh quạt, đôi chân mềm oặt như hai dải lụa mềm, thế trước thế sau vít nhẹ vào hai huyệt Hoa Cái và Thiên Linh của Tần Quan Vũ.
Đôi chân của ả chỉ cách yếu huyệt của Tần Quan Vũ trong đường tơ kẻ tóc, vì qua mấy chiêu liên tiếp, hai người đã quấn sát vào nhau. Không thể tránh mà cũng không còn đủ thời gian phá giải, trong khi sinh mạng chỉ còn trong một tích tắc, Tần Quan Vũ nghiến răng hất ngược đôi chân, chịu thẳng thân mình, húc đầu vào giữa bụng của Tiêu Hồn Tình Nữ.
Hai chân của Tiêu Hồn Tình Nữ cày lướt trên vai Tần Quan Vũ, hai mũi chân trúng ngay xương sống của chàng, trong khi chiếc đầu của chàng đã chạm đúng giữa bụng của Tiêu Hồn Tình Nữ.
Tình thế ấy đúng là đã rơi vào thế “lưỡng bại câu thương”.
Hai tiếng rú khẽ vang lên cùng một lúc. Tần Quan Vũ lui lại, quỵ xuống từ từ...
Tiêu Hồn Tình Nữ y như một trái cầu bị dội, cả thân hình bị bắn ra ngoài ba trượng.
Quả là kỳ phùng địch thủ, Tiêu Hồn Tình Nữ vừa ngã xuống thì đã nhún nhẹ đầu ngón tay và mũi chân lên mặt đất, đứng sững trở lại. Tần Quan Vũ qua cơn nguy hiểm cũng đã đứng thẳng người dậy, và nhếch môi cười khẩy :
- Hay lắm, hãy bắt đầu trở lại!