Rừng Tử Vong

Chương 47 : Ngọa long tuyết sơn

Ngày đăng: 19:43 18/04/20


Như hai luồng sao xẹt, Tần Quan Vũ dắt tay Phượng Hoàng Tiên Nữ phóng về phía phát ra tiếng ca.



Chỉ thoáng mắt, khi cảm thấy đã đến gần, Tần Quan Vũ đột nhiên dừng lại :



- Phượng Hoàng cô nương, tại sao cô nương biết đó là một âm mưu?



Phượng Hoàng Tiên Nữ lúc bấy giờ như một con người ngơ ngẩn, vì thái độ dịu dàng thân thiết của Tần Quan Vũ đã khuấy động đáy lòng bình tĩnh của nàng.



Người nàng thầm yêu trộm nhớ giờ đây đang đứng sát một bên, lại đối xử với nàng bằng đúng thái độ mà nàng hằng mong mỏi, bảo sao tâm hồn nàng lại không lơ lửng tận không trung?



Cho đến khi nghe câu hỏi của chàng, Phượng Hoàng Tiên Nữ mới giật mình như người ngủ mê mới dậy, vội trả lời chàng :



- Trong lúc tiểu muội đi tìm Tam hoa, đã từng nghe tiếng ca như thế ở khắp nơi, và dường như có nhiều đoàn người cùng lẩn quất theo tiếng ca ấy...



Tần Quan Vũ ngạc nhiên hỏi lại :



- Có nhiều đoàn người lẩn quất theo tiếng ca ư?



- Đúng thế, trong đó có cả môn hạ của gia phụ nữa!



Qua lời nói của Phượng Hoàng Tiên Nữ, Tần Quan Vũ chợt như bắt gặp vấn đề. Chàng dịu dàng hỏi lại :



- Cô nương có thể nói thêm cho tại hạ rõ được chăng?



Phượng Hoàng Tiên Nữ gật đầu :



- Có thể hiểu một cách chính xác là mục đích của họ đang nhắm vào quyển thứ ba và thứ tư của bộ Huyền kinh.



Lúc bấy giờ, tiếng ca từ xa lại lảng vảng đến gần, và qua giọng ca, có thể biết người mà phát ra tiếng ca đó có một nội lực hùng hậu lắm.



Riêng Tần Quan Vũ khi nghe tiếng ca, chàng cảm thấy có điều lạ...



Tuy nội dung của tiếng tiêu và tiếng ca vẫn giống như của Cổ Lãnh Vân, nhưng âm vận lại có phần khác biệt...



Nhưng, điều làm cho Tần Quan Vũ băn khoăn là không hiểu tại sao khúc ca ấy lại được phổ biến đi khắp nơi trong võ lâm như thế?



Chàng biết tự nhiên nó phải có điều bí ẩn, bèn hỏi nhỏ Phượng Hoàng Tiên Nữ :



- Đối với việc rêu rao khúc ca này, cô nương có biết ẩn ý của nó chăng?



- Cứ theo gia phụ nói thì sở dĩ khúc ca được truyền ra như thế là do Ngọc Thường Nga khởi xướng.



- Nhưng làm sao Ngọc Thường Nga lại biết được khúc ca đó?



Phượng Hoàng Tiên Nữ lắc đầu :



- Điều đó thì tiểu muội cũng không rõ. Cứ theo gia phụ kể lại thì trong ngày thành lập Liên minh, Ngọc Thường Nga tự cho rằng mình là một trong những người sáng lập nên không có điều chi cần phải giấu diếm, vì vậy nên ả mới đem lời ca ấy công bố nơi đại hội.



Trong khi hai người nói chuyện, tiếng tiêu và lời ca càng lúc càng lại gần.



Phượng Hoàng Tiên Nữ nói tiếp :



- Khi ả công bố khúc ca ấy thì mọi người trong võ lâm đều biết cả, nhưng ai nấy cũng đều có ý hoài nghi. Tại vì Huyền kinh vốn là tuyệt học cao nhất trong võ lâm, nó có thể phá Huyền Âm thần công và Huyền Âm thần chưởng của Ngọc Thường Nga, thế tại sao ả lại không giữ làm của riêng để tự mình đi tìm kiếm, mà lại nói ra cho mọi người đều biết? Đó là một việc mà đến nay hãy còn làm cho thiên hạ băn khoăn.



Tần Quan Vũ hỏi :



- Thế “Liên minh” được thành lập trong lúc nào?




Nhưng đường đường là một đấng tu mi, lại bày ra việc dối trá thì sao có thể gọi là chính nhân quân tử?



Tần Quan Vũ áy náy ngập ngừng :



- Xin cô nương hãy thứ cho, tại hạ không thể nói ra điều ấy...



Phượng Hoàng Tiên Nữ tưởng Tần Quan Vũ bắt đầu đóng kịch theo ý mình, và muốn cho những kẻ đang nghe lén tin tưởng hơn nữa, nên nàng sà vào lòng Tần Quan Vũ, dùng giọng điệu nũng nịu dỗ dành :



- Tần công tử không quý thiếp ư?



Là một kẻ hết sức thông minh, Tần Quan Vũ đâu lại không biết nàng cố ý đóng kịch để gạt đối phương? Nhưng, sự lo lắng của nàng đã làm cho chàng thật sự cảm động, chàng vuốt nhẹ tóc nàng rồi nói :



- Mong cô nương lượng thứ, tại hạ quả không thể nói được...



Rồi chàng dùng Truyền Âm Nhập Mật nói luôn :



- Kế của cô nương thật là tuyệt diệu, chỉ hiềm vì Chí Tôn bảo dù sao cũng là nơi xuất sứ của ân sư, tại hạ không thể để cho thiên hạ xông vào đấy gây náo loạn được.



Từ chỗ đóng kịch, hai người đi lần đến việc nảy sinh cảm giác đê mê thật sự. Chàng như ngây ngất trong hương thơm của người trinh nữ, và nàng cũng chẳng muốn ròi khỏi lòng chàng.



Phượng Hoàng Tiên Nữ vẫn để thân mình dựa vào lòng Tần Quan Vũ, nàng dùng Truyền Âm Nhập Mật nói tiếp :



- Vậy thì công tử cứ tùy tiện chọn một nơi nào đó mà nói đi...



- Nói nơi nào bây giờ?



- Nơi nào cũng được, như là Quân Sơn hay Vu Sơn chẳng hạn. Cố làm sao cho họ tìm kiếm suốt cả đời họ đi.



Tần Quan Vũ quả là đã rơi vào cảnh “không rượu mà say”.



Chút nhu tình tha thiết của người thiếu nữ này đã làm cho kẻ dù là sắt đá cũng phải lung lay sụp đổ.



Tuy nhiên, chàng cố dằn lòng, dùng Truyền Âm Nhập Mật nói với nàng :



- Cô nương, nói dối như thế thì lòng của tại hạ sẽ không được yên.



Phượng Hoàng Tiên Nữ cất giọng buồn buồn :



- Công tử muốn chuốc lấy phiền phức ư?



- Tại hạ không sợ gì cả.



Phượng Hoàng Tiên Nữ buồn bã thở ra, rồi khẽ nói :



- Công tử không thể nói cho thiếp biết được sao?



Tần Quan Vũ lại áy náy đáp :



- Mong cô nương thứ cho, tại hạ không thể nói được đâu.



Lời nói của chàng vừa dứt, đột nhiên có một giọng oang oang gầm lên rung chuyển :



- Tiểu tử thật không muốn nói ư?



Tiếp theo tiếng quát là ngót hai mươi bóng người vút tới, vây chặt Tần Quan Vũ và Phượng Hoàng Tiên Nữ vào giữa...