Rừng Tử Vong
Chương 48 : Phản lại Liên Minh
Ngày đăng: 19:43 18/04/20
Tần Quan Vũ quét mắt qua một lượt...
Đám người bao vây chàng đều mặc áo choàng đen, che mặt bằng lụa đen, y như cách ăn mặc của Tam hoa lúc nãy.
Không hỏi cũng có thể đoán chắc rằng họ là người của Liên minh.
Cùng trong lúc đó, bảy bóng người nữa lại ùn ùn phóng tới, xông vào giữa vòng vây, thì ra họ là Phượng Hoàng Tiên Phi và Tam hoa, Tam điểu.
Vừa chấm chân xuống đất, Phượng Hoàng Tiên Phi đã nhếch mép lạnh lùng :
- Kẻ nào dám hành hung, thì máu kẻ ấy sẽ đổ ngay tức khắc. Tam hoa, mau vứt ngay mảnh lụa che mặt xuống, và hãy trở về thân phận thật của mình là môn hạ của ta, mau!
Tam hoa đồng thanh “dạ” lên một tiếng rồi lột mảnh lụa đen che mặt cùng với chiếc áo choàng vứt ngay xuống đất.
Ba người họ trở về với thân áo màu hồng giống y như Tam điểu.
Phượng Hoàng Tiên Phi quắc mắt đảo khắp vòng vây một lượt rồi lớn tiếng nói :
- Ta công khai tuyên bố phản kháng Liên minh, thu hồi tất cả môn hạ, ai chống lại, thì kẻ đó phải chết.
Phượng Hoàng Tiên Nữ kêu lên :
- Tỷ tỷ...
Phượng Hoàng Tiên Phi quay phắt lại :
- Muội muội cho rằng hành động của tỷ quá đáng chăng?
Phượng Hoàng Tiên Nữ hết sức cảm động :
- Tỷ tỷ vì muội mà đi vào con đường mạo hiểm... Tỷ tỷ, xin tỷ hãy lui lại. Muội và Tần công tử sẽ thoát khỏi nơi đây, và... và có thể trọn đời sẽ không bao giờ trở về nhà nữa...
Phượng Hoàng Tiên Phi lắc đầu nói :
- Muội muội còn chưa biết rõ ý của tỷ sao? Từ nay, dù cho có đến chân trời góc biển, tỷ sẽ cùng muội chia sớt vui buồn, sướng khổ suốt đời.
Và nàng quay sang quát lớn :
- Trong hai mươi mấy người các ngươi, ít nhất cũng có năm người là môn hạ của gia đình ta. Nếu các ngươi còn nghĩ đến tỷ muội chúng ta thì hãy đứng sang một bên.
Lời nàng vừa dứt thì ba tiếng “tuân mạng” vang lên, rồi ba lão nhân tuổi độ năm mươi bước ra khỏi vòng vây, họ vừa bước vừa lột khăn che mặt và cởi áo choàng đen ném bỏ sang một bên.
Họ bước đến trước mặt Phượng Hoàng Tiên Phi cung kính vòng tay :
- Tam quái xin nghe lệnh của nhị vị Công chúa!
Phượng Hoàng Tiên Phi dịu giọng :
- Tam quái hãy bình tâm để hợp sức cùng bọn ta đánh lui kẻ địch.
Trước hành động quả quyết của Phượng Hoàng Tiên Phi, Tần Quan Vũ vô cùng cảm động, chàng biết rằng vì chàng mà hai tỷ muội nàng đã làm một việc quá nguy hiểm.
Chàng nhích sát lại, khẽ vịn lên vai Phượng Hoàng Tiên Nữ rồi ngập ngừng nói :
- Tại sao thế?
Phượng Hoàng Tiên Phi thở ra :
- Chuyện dài dòng lắm!
Phượng Hoàng Tiên Nữ vội hỏi :
- Tỷ tỷ, bây giờ chúng ta phải tính sao?
Phượng Hoàng Tiên Phi thở dài nặng nhọc :
- Chúng ta có nhà mà không về được, tất nhiên cũng phải có chỗ để đi thôi. Huống chi, thiên hạ mênh mông...
Nàng nói chưa dứt lời thì đột nhiên một giọng nói sang sảng vang lên :
- Hài tử, hãy về nhà... Nhà mới là chỗ các con về được!
Phượng Hoàng Tiên Nữ đứng phắt lên, tái mặt kêu :
- Cha!
Và nàng từ từ quỳ xuống...
Phượng Hoàng Tiên Phi cũng quỳ xuống kêu lên :
- Cha!
Tần Quan Vũ hoảng hồn, chàng đảo mắt nhìn quanh nhưng không thấy ai cả. Chàng biết phụ thân của hai nàng đã tới, nên vội vòng tay nói :
- Tiểu sinh mới là kẻ đáng tội. Vì tiểu sinh mà nhị vị cô nương mới hành động như thế. Nếu lão tiền bối muốn bắt tội, tiểu sinh nguyện gánh vác tất cả.
Giọng nói lúc nãy lạnh lùng gặn hỏi :
- Nghĩa là ngươi muốn đem sinh mạng mình ra cứu lấy mạng của nhi nữ của ta?
Nhìn dáng cách thểu não của tỷ muội Phượng Hoàng Tiên Nữ, Tần Quan Vũ khẳng khái đáp lời :
- Đúng thế! Xin lão tiền bối hãy dung tha cho nhị vị lệnh ái...
Giọng nói kia vẫn lạnh như băng :
- Được, ngươi muốn chết cách nào? Ta ra tay hay ngươi sẽ tự xử?
Tần Quan Vũ khẽ rúng động...
Thảo nào hai tỷ muội Phượng Hoàng Tiên Phi lại không sợ cha mình như thế. Cha của hai nàng quả là một kẻ không biết xúc động bao giờ.
Và chàng trả lời một cách thản nhiên :
- Tiểu sinh có ý thế tội, nhưng không có ý tự giết mình. Vì như thế quả là không xứng đáng. Nếu lão tiền bối không tha thứ cho thì xin cứ ra tay, và nếu tiểu sinh không chịu nổi thì cũng được yên tâm nhắm mắt.
- Tốt! Tiếp chiêu!