Rừng Tử Vong

Chương 62 : Kim Ty xà trận

Ngày đăng: 19:43 18/04/20


Ánh vàng lấp lánh trên mình rắn bây giờ như cả một vùng hào quang tỏa rộng bao phủ lấy hai người.



Tần Quan Vũ rùng mình ớn lạnh.



Từ khi xa lìa sư phụ đến nay, đây là lần đầu tiên khiến cho chàng phải sợ, có lẽ đó cũng là bản tính tự nhiên của loài người đối với rắn độc.



Thanh Vô Tình kiếm trên tay chàng như không còn là sắt thép nữa, mà là cả một vùng ánh sáng bao bọc quanh mình.



Và Phượng Nghi với chiêu thức “Thiên Nữ Tán Hoa”, vũ lộng hai dải lụa trắng tựa như trở thành tường đồng vách sắt bao quanh một chu vi gần năm trượng.



Ngót sáu mươi con rắn độc bị kiếm quang và sức mạnh của hai dải lụa ngăn lại bước tiến, khiến chúng không làm sao đến gần hai người được, mà chỉ vây quanh lấy một vòng tròn bên ngoài.



Hơi dừng thế kiếm lại, Tần Quan Vũ nói với Phượng Nghi :



- Phượng Nghi, hãy nghỉ ngơi một chút đã.



Phượng Nghi lắc đầu, nói :



- Thật đáng sợ cho giống rắn này. Chúng đã được Quỷ huyệt luyện tập quá thông thạo, chỉ với sáu mươi con mà chúng ta đều phải ráng hết sức mà vẫn chưa thắng thế được.



Tần Quan Vũ gật đầu :



- Tình thế này thật là nguy hiểm. Sức người vốn có hạn, tuy rằng chúng ta có thể tạm thời cầm cự được trong lúc này, nhưng nếu trận thế kéo dài thì chúng ta sẽ bị kiệt sức, và như vậy tất sẽ bị khốn đốn vô cùng.



- Nguy hiểm thật!



- Hay là ta đổi thế thủ sang thế công?



Phượng Nghi lắc đầu :



- E như vậy sẽ còn nguy hiểm hơn nữa...



- Chúng ta chỉ có hai con đường để đi, một là thử đổi sang thế công thì họa may có thể thoát được, còn không thì rồi cũng đuối sức mà chết. Chúng ta cứ thử xem sao...



Tần Quan Vũ khẽ nhướng mình lên nhưng Phượng Nghi đã kéo lại, nàng nói :



- Công tử, khoan đã.



Tần Quan Vũ thoáng hơi ngờ vực.



Tại sao Phượng Nghi lại do dự như thế?



Phải chăng nàng cố ý kéo dài?



Chàng vội quát lên :



- Đừng có dùng dằng. Phượng Nghi, hãy để tôi hành động...



Tần Quan Vũ xốc kiếm đưa lên ngang ngực, chuẩn bị khởi công.



Sáu mươi con rắn độc cùng phóng thẳng vào chàng một lượt.




- Hàng mấy trăm con ư?



Tần Quan Vũ hơi kinh ngạc, nhưng Bất Tử Lão Cái lại lộ vẻ vui mừng, nói :



- Thật không ngờ chúng ta lại có cơ hội tốt thế này. Quả thật Thần Bí Nhân dự đoán không sai chút nào.



- Ông ta đoán đúng chuyện gì?



Bất Tử Lão Cái đáp :



- Tất cả những điều liên quan với hiền điệt.



Tần Quan Vũ hỏi dồn :



- Chuyện liên quan đến tiểu điệt là chuyện chi?



Phượng Nghi chợt bước đến sát bên Tần Quan Vũ, mặt nàng lộ vẻ lo lắng, nói :



- Tần công tử, sự tình đã trở nên nghiêm trọng lắm rồi.



Tần Quan Vũ cau mày hỏi :



- Chuyện chi thế?



- Viện binh của chúng đã tới.



Cùng lúc đó, đối phương vụt quát lên :



- Tiểu tử, ngươi có thêm người thì ta cũng có. Hay lắm!



Tiếng huýt sáo lại nổi lên.



Và cùng một lúc, đối phương cất giọng cười ằng ặc :



- Thật là đỡ công tìm kiếm. Bang chủ Cái bang và Cái bang Tam lão đều có mặt tại đây để cùng nhau đi về cõi chết một lượt cho vui. Thật là lòng trời run rủi...



Tần Quan Vũ nhếch miệng cười gằn :



- Rõ là một bọn co đầu rút cổ không dám thấy mặt người.



Tiếng huýt sáo lại liên tiếp nổi lên như để trả lời cho câu nói của chàng.



Và...



Xào... xào... xào...



Bầy rắn trườn trên lá khua lên những tiếng lào xào như đám ngạ quỷ dưới chín từng địa ngục...



Ánh vàng từ trên mình rắn từ bốn phía chớp chớp, ngời lên một vẻ ma quái rùng rợn...