Rừng Tử Vong

Chương 61 : Mối nghi chồng chất

Ngày đăng: 19:43 18/04/20


Tần Quan Vũ lắc đầu chưa kịp nói thì mắt chàng đã nhìn thấy có hơn hai mươi con rắn đang loi ngoi chậm chạp bò tới thành một vòng tròn bao quanh chàng và Trần Phượng Nghi.



Chúng bò tới còn cách chàng khoảng năm trượng thì đột nhiên dừng lại.



Ánh sáng mặt trời chiếu lên mình những con rắn ấy khiến cho da chúng ánh lên màu vàng lóng lánh pha lẫn sắc đỏ trông đến rợn người.



Những con rắn ấy chính là loại Kim Ty xà, loại rắn độc cắn phải ai là người đó chết liền, một loại rắn độc nhất trần gian sinh sản ở miền Tây Vực xa xôi.



Chúng dừng lại, đầu cất cao lên và phùng mang lè lưỡi dài như những vòi máu...



Tiếng của người ẩn mặt lại vang lên :



- Tiểu tử, hãy nghe cho rõ, đây là cơ hội cuối cùng của ngươi. Hãy đưa Phượng Nghi trở về Hạ Hầu viên thì mọi việc sẽ êm xuôi.



Tần Quan Vũ cảm giác thấy như có một luồng hơi lạnh chạy dài theo xương sống, các chân long như đều dựng đứng lên...



Chàng có thể xem trời đất như không, nhưng rắn... rắn quả là kinh khiếp.



Có lẽ bản tính con ngươi đều như thế cả...



Chàng nắm chặt đốc kiếm, quát lên :



- Đừng vọng tưởng.



Phượng Nghi cũng quát lên theo :



- Ta đã thề chết cũng không trở về Hạ Hầu viên, ngươi đừng phí lời vô ích. Tiếp chiêu!



Cánh tay ngọc của nàng vụt cất lên, hai dải lụa chợt như hai mảnh thép tung thẳng ra bốn phía.



Tiếng huýt gió lại nổi lên.



Bầy rắn thun mình phóng ngược ra sau hơn ba trượng, tránh khỏi tầm tấn công của Phượng Nghi.



Tiếng huýt gió lại thúc nhặt lên một lần nữa.



Hai luồng ánh sáng từ ngoài bay vút vào mình Tần Quan Vũ, thì ra là hai con Kim Ty xà.



Hai dải lụa nơi tay Phượng Nghi uốn một vòng tròn chặn đón hai con rắn ấy lại, nhưng hai con vật ấy cực kỳ khôn ngoan, chúng lộn mình mấy vòng tránh thoát hai dải lụa, và cứ nhắm Tần Quan Vũ mà lao tới.



Tần Quan Vũ mím môi, đảo nhanh thanh Vô Tình kiếm.



Y như cái máy có người điều khiển, hai con rắn lộn mình xuống gần hai thước tránh khỏi tầm sát thương của kiếm, và cứ thuận đà phóng tới. Một con nhắm ngay giữa ngực, và con kia nhắm vào giữa bụng Tần Quan Vũ mà tấn công.



Sau khi chém hụt một kiếm, Tần Quan Vũ hết hồn, vội vàng thi triển Thiên Long thần bộ lắc mình qua bên trái, đồng thời nhắm vào giữa mình hai con Kim Ty xà mà xả mạnh.



Thấy nguy, hai con rắn lại lộn xuống tránh thoát chiêu kiếm một cách nhanh nhẹn, và hình như chúng chỉ có thể tiến mà không thể lui nên vọt luôn tới trước.



Phượng Nghi hừ lên một tiếng rồi thi triển tuyệt kỹ “Thiên Nữ Tán Hoa”.



Hai dải lụa lóe lên như hai luồng điện chớp từ trên xẹt xuống...



Bạch!



Một con rắn không tránh kịp bị đánh rớt xuống đất, thịt xương nát vụt. Còn một con thoát chết, nó đâm sầm vào đám rắn bên ngoài.



Tần Quan Vũ vừa mới hoàn hồn, thì giọng nói lạnh lùng lại vang lên :
- Nhưng nếu hắn không chịu?



- Nhất định hắn sẽ tuân theo. Người đời mấy ai không tham sống?



- Hắn là kẻ cứng đầu, chính Huyệt chủ vì biết thế nên mới căn dặn chúng ta phải hành sự cẩn thận...



- A... thế thì phải giải quyết thế nào đây?



Tần Quan Vũ còn đang suy nghĩ cách phá vòng vây thì chợt nghe một giọng “truyền âm nhập mật” vọng đến bên tai :



- Minh chủ!



Tần Quan Vũ giật mình, ngẩng lên.



Đúng là giọng nói của Thần Bí Nhân, người của Tam Quốc miếu. Ông ta nói tiếp :



- Minh chủ nên chú ý, lão phu vì không thể yên tâm rời Minh chủ, để Minh chủ một mình đi với Ngọc Cốt Băng Tâm Việt Tây Thi nên mới âm thầm theo dõi đến đây, và cũng vì thế mà lại có nhiều việc cần bẩm báo...



Và giọng “truyền âm nhập mật” lại vang lên đều đều :



- Phượng Nghi là một người đáng ngờ vực. Nàng nói rằng yêu Minh chủ nhưng tại sao lại dùng đến Mỵ Công? Cho nên, lão phu cho rằng tất cả những việc xảy ra vừa qua đều do nàng và Hạ Hầu viên chủ sắp sẵn một màn kịch để lấy lòng tin của Minh chủ...



Trong lúc Thần Bí Nhân đang nói, Phượng Nghi lại thúc Tần Quan Vũ nghĩ cách phá vây. Chàng chỉ ừ hử cho qua, rồi lại chăm chú lắng nghe giọng “truyền âm nhập mật” của Thần Bí Nhân :



- Tất nhiên, sự nghi ngờ ấy cũng có thể là quá sớm, nhưng chúng ta vẫn phải đề phòng. Như vừa rồi Minh chủ bị Mỵ Công của nàng thao túng, nếu lão phu không dùng “Bình Công Kình Lực” để đỡ hộ thì Minh chủ nếu không chết thì e cũng đã mang trọng thương dưới tay Hạ Hầu viên chủ...



Tần Quan Vũ giật mình.



Rõ ràng lúc chàng đang mê mệt vì hương tình ái thì Hạ Hầu viên chủ tập kích thình lình, và chàng có cảm thấy một luồng hơi từ đâu đó xông lên, nếu không phải do Thần Bí Nhân ám trợ thì còn là ai nữa?



Thấy Tần Quan Vũ vẫn đứng sững sờ, Phượng Nghi lấy làm lạ, cau mày nhìn chàng.



Thần Bí Nhân lại nói với Tần Quan Vũ bằng thuật Truyền Âm Nhập Mật :



- Minh chủ, nàng đã hơi nghi ngờ rồi đấy, thôi để dịp khác lão phu sẽ bẩm báo thêm.



Tần Quan Vũ vội vàng nói với Phượng Nghi để khỏa lấp :



- Tôi đã nghĩ ra cách phá vây rồi.



- Sao?



- Lúc đầu tôi nghĩ nên chờ họ khởi thế công rồi thì mình sẽ phá vây, nhưng như thế không tiện. Mình nên chủ động là hơn.



Chợt chàng lại nghe giọng “truyền âm nhập mật” của Thần Bí Nhân :



- Minh chủ hãy đưa Phượng Nghi rời khỏi nơi đây. Lão phu sẽ ra mặt chế phục người của Quỷ huyệt, rồi nhân đó sẽ lấy thuốc giải để phòng khi cần cứu người.



Tần Quan Vũ vội nói với Phượng Nghi :



- Sự việc không thể chậm trễ nữa, tôi đi trước, Phượng Nghi cố bám sát theo sau. Hãy nhớ phải cẩn thận đấy.



Dứt lời, tay phải chàng vung kiếm tạo thành một vòng hoa thép, tay trái cũng đồng thời phát chưởng, kình lực nhắm vào đám rắn đang ào ào bủa tới. Phượng Nghi vung tròn hai dải lụa, theo sát sau lưng Tần Quan Vũ, và hai người cùng lao ra ngoài...



Hai tiếng huýt gió cùng rập lên một lượt, hơn sáu mươi con rắn độc cùng một lúc lao tới trùng trùng điệp điệp...