Rượu Chàng Tiên

Chương 15 : Để ta xem một chút thôi

Ngày đăng: 03:22 19/04/20


Tiểu nhị từ dưới bàn thò đầu ra, hướng về y "Xuỵt" một tiếng, lại không nghĩ rằng Lộ Tiểu Thiền giống như người không liên quan, uống rượu, ăn thịt bò hầm. Mà nam nhân bên cạnh y dáng dấp thư sinh trẻ tuổi, cũng vô cùng bình tĩnh.



Vừa lúc đó, cửa tửu quán bỗng nhiên phát ra một tiếng vang thật lớn, chấn động đến mức tất cả mọi người đều giật mình co rúm.



Đó là tiếng đồ đao chém ở trên cửa.



"Nhâm nhị nương... Nhâm nhị nương...."



Thanh âm kia rất trầm thấp, giống như tiếng rít lọt ra từ khe hở, sắp chết nhưng không chết, rồi lại mang theo dày đặc chấp nhất cùng sát ý.



Tất cả mọi người nhìn về phía Nhâm nhị nương, mang theo ánh mắt khiển trách, tựa hồ muốn nói "Chính là ngươi rước lấy tên điên Vương Đại Dũng".



Ngoại trừ Nhâm nhị nương, còn có một nam nhân khác một đường mò mẫm, bò vào phía dưới bàn chưởng quầy.



"Ngươi đến đây làm gì! Đây là vị trí của ta!" Chưởng quầy nhỏ giọng quát.



"Cho ta trốn một chút!"



Lộ Tiểu Thiền nghiêng mặt sang, bỗng nhiên nhớ ra: "A! Ngươi là thân mật của Nhâm nhị nương!"



"Nói bậy! Ta không phải!" Nam nhân phủ nhận như chém đinh chặt sắt.



Chưởng quầy cùng hắn xoay qua đánh nhau ngay dưới bàn.



"Nguyên lai Vương Đại Dũng tới tìm ngươi cùng Nhâm nhị nương! Ngươi cút ra ngoài cho ta!"



"Căn bản không phải!"



Hai người đẩy tới đẩy lui, cuối cùng chưởng quầy bị đẩy ra ngoài, còn đụng ngã một chậu cá.



Đúng lúc này, cửa tửu quán bị bổ ra, đồ đao của Vương Đại Dũng đâm tới.



Một vị nữ khách mang theo đứa nhỏ, đứa nhỏ gào khóc lên, nữ khách lập tức bưng kín miệng của nó.



Sau đó, là tiếng cửa gỗ nứt ra, Vương Đại Dũng một chân giẫm vào.



Vai Lộ Tiểu Thiền cũng run lên.



Thư Vô Khích ở đối diện không nhanh không chậm đứng dậy, tựa như chẳng có chuyện gì phát sinh, ngồi xuống bên cạnh Lộ Tiểu Thiền.



Sắc mặt hắn thong dong, thậm chí mang theo một tia điềm đạm, tay nhấc vò rượu, rót một chén cho Lộ Tiểu Thiền.



"Đem những thứ ngươi muốn ăn, muốn uống đều ăn uống cho xong, rồi chúng ta trở về nghỉ ngơi."



"Còn ăn? Lúc này không phải nên chạy sao?" Lộ Tiểu Thiền gãi đầu.



"Tại sao phải chạy? Ngươi không có dùng kế sách thâm độc để hại hắn, hắn không phải tới tìm ngươi." Thư Vô Khích trả lời.



"Hả?"
"Tiên quân muốn đi trừ tà!"



"Tiên quân đến!"



"Chúng ta đi trợ uy cho tiên quân!"



Lộ Tiểu Thiền bỗng nhiên ngồi bật dậy, một khắc kia, y có loại cảm giác, Thư Vô Khích chính là đang cúi đầu nhìn mình, hơn nữa cách y rất gần, bởi vì trong nháy mắt chóp mũi của y cơ hồ cảm giác được nhiệt độ của Thư Vô Khích, thế nhưng đối phương liền tránh được.



"Ngươi ngồi dậy làm gì?"



"Ta muốn đến xem tiên quân trừ tà!"



Lộ Tiểu Thiền tràn đầy phấn khởi mà vén chăn lên, mũi chân lúc ẩn lúc hiện trên đất tìm giày của mình.



"Ngủ."



"Ta không ngủ được! Ta vẫn luôn cảm thấy cái tên tiên quân kia... là một tên lừa ăn lừa uống! Hiện tại Vương Đại Dũng bị Tà linh bám vào người, ta nhất định phải đi xem trò vui, xem xem tiên quân này có mấy phần bản lĩnh?"



Lộ Tiểu Thiền còn chưa đứng dậy, đã bị Thư Vô Khích dùng cành trúc đè ép trở về.



"Ngủ."



Thanh âm hắn trầm thấp mấy phần.



Lộ Tiểu Thiền biết mình không phải đối thủ của hắn, hắn tự tại quen rồi, vẫn là lần đầu tiên bị người quản như thế, tâm lý có chút khó chịu.



"Ta muốn đi."



"Ngủ, ngày mai liền phải khởi hành."



"Để ta xem một chút thôi! Bỏ qua thôn này, sẽ không còn quán trọ khác nữa*!"



[*xuất phát từ một câu thành ngữ "quá liễu giá thôn một giá điếm", ý nói hoàn cảnh hiện tại là tốt nhất rồi, nếu bỏ qua thì sẽ không còn cái khác.]



Cành trúc áp ở trên người y vẫn không nhúc nhích.



"... Ngươi là cha ruột ta a... để ta đi xem một chút đi..." Lộ Tiểu Thiền chắp lại hai tay cầu xin.



Cành trúc vẫn không động.



Lộ Tiểu Thiền an tĩnh chốc lát, liền náo loạn lên.



"Vô Khích ca ca, ta muốn xem tiên quân trừ tà, ngươi dẫn ta đi đi, mang ta đi đi! Vô Khích ca ca!"



Mỗi lần y gọi "Vô Khích ca ca", cành trúc áp trên người y đều sẽ biến nhẹ.



Thế nên y liền gọi không ngừng.