Rượu Chàng Tiên

Chương 16 : Ta ăn cái gì?

Ngày đăng: 03:22 19/04/20


"Vô Khích ca ca, ngươi không cho ta đi xem, ta liền nháo cả buổi tối! Ngươi cho ta đi đi! Cho ta đi đi! Ta chưa từng chân chính thấy qua trừ tà phục linh!"



Y lúc ẩn lúc hiện giữa đống chăn, giường cũng bị y làm cho "Kẽo kẹt" kêu vang, chỉ là y vẫn bị cành trúc đè lên, không thoát ra nổi.



Bỗng dưng, cành trúc nhấc ra.



Lộ Tiểu Thiền soạt một cái đứng dậy: "Vô Khích ca ca, ngươi cho ta đi xem trò vui?"



"Ngươi đi rồi, thì đừng hối hận."



"Ta có cái gì phải hối hận?" Lộ Tiểu Thiền xỏ giày vớ vào, lúc bước xuống mới phát hiện mang ngược.



Y lười đổi lại, đang muốn chạy về phía cửa, lại bị Thư Vô Khích dùng cành trúc cản trở về.



"Xỏ giày."



"Ai..." Lộ Tiểu Thiền đành phải cởi giày, thay đổi trái phải.



Lúc này ở trên trấn, các hương thân cơ hồ đều đang giương đuốc hướng về Vô Tứ Tửu Phường.



Bên trong ba tầng người, bên ngoài ba tầng người, Lộ Tiểu Thiền căn bản không chen vào được.



Thế nhưng y vốn là dựa vào nghe, không phải dựa vào nhìn.



Trần gia phái gia đinh đến hiệp trợ vị "tiên quân" kia.



Tiên quân mặc một thân trường bào tiêu sái phất phới, vuốt vuốt chòm râu của mình, chỉ chỉ cửa.



Gia đinh Trần gia lập tức phá tung cánh cửa rách nát của tửu quán.



Trong nháy mắt ấy, các hương thân thốt lên một tràng, không hẹn mà cùng nhau lùi về sau, thiếu chút nữa đạp vào chân Lộ Tiểu Thiền.



Thư Vô Khích lên tiếng: "Nắm chặt chưa?"



Lộ Tiểu Thiền gật gật đầu: "Ta vẫn luôn nắm lấy cành trúc..."



Lời còn chưa dứt, liền cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, dưới chân truyền đến thanh âm của mái ngói, Thư Vô Khích đã đưa y đến nóc nhà của tửu quán đối diện.



"Oa... Nơi này thực sự là vị trí tốt để xem trò vui!"



Lộ Tiểu Thiền ngồi xuống, chống cằm.



Lông mày của y nhíu lại, nhắm mắt dùng sức ngửi một cái.



"Sao ta lại ngửi được... mùi vị của máu tanh?"




Lộ Tiểu Thiền nhăn lại đôi mày, phảng phất từ chỗ rất xa nghe được một trận tiếng ngân vang như thuỷ triều chập trùng, cuồn cuộn mà đến.



Trên bầu trời đêm, một bóng người ngự kiếm bay tới.



"Là... Là Giang Vô Triều?"



Minh Lan kiếm xuyên thủng bóng đêm nặng nề, đâm thẳng về phía "Xung Oan".



"Xung Oan" lập tức xách lấy cổ một thôn dân, muốn tay không vặn gãy người kia.



Mũi kiếm Minh Lan chợt lóe linh quang, mở ra một đạo kiếm trận, "Xung Oan" ném ra thôn dân, rít lên một tiếng, oán nộ từ trong miệng vọt tới, đem kiếm trận kia chặn lại.



Giang Vô Triều thúc giục Minh Lan kiếm, trong nháy mắt liền kết ra ba cái đại trận.



Luồng khí xung quanh như nước sôi trào, ngói vụn dưới thân Lộ Tiểu Thiền run rẩy, phát ra tiếng kêu răng rắc răng rắc.



Cát đá trên mặt đất giống như bị ba cái đại trận kia hấp dẫn, va đụng vào nhau, phát ra tiếng kêu sàn sạt.



Đuốc trong tay thôn dân bập bùng vang vọng.



Những thanh âm này từ từ dung hợp thành nhất thể.



"Là "Linh Hao" trận. Hắn hẳn là đệ tử của Lăng Niệm Ngô."



Lộ Tiểu Thiền vừa nghe liền hăng hái: "Ngươi cũng biết Lăng Niệm Ngô? Ta nghe người ta nói, y có một ngàn ba trăm năm tu vi...."



"Một ngàn ba trăm năm bất quá cũng chỉ là cảnh giới "Tá Thế"."



Thanh âm Thư Vô Khích rất nhạt, Lăng Niệm Ngô ở trong mắt hắn cũng thường thôi.



Lộ Tiểu Thiền không khỏi tính toán, Thư Vô Khích đến cùng có bao nhiêu lợi hại.



——



[hậu trường của tác giả]



Thư Vô Khích: Ngươi không ngoan, cần phải giáo dục.



Lộ Tiểu Thiền: Giáo dục cái gì a!



Thư Vô Khích: Sau này không nghe lời, liền vứt ngươi cho Tà linh ăn.



Lộ Tiểu Thiền:... Ngươi vứt đi! Mau vứt đi! Không nỡ vứt chính là chó con!