Rượu Chàng Tiên

Chương 19 : Thái Lăng Chân Uyên

Ngày đăng: 03:22 19/04/20


Lộ Tiểu Thiền nghe lão ăn mày nói qua, người tu chân, tu vi càng cao, khuôn mặt càng tuấn dật thoát tục.



Nghe cách nói lúc trước của Thư Vô Khích, tu vi của hắn không một ngàn thì cũng tám trăm, nếu không thì sao có thể không đem một ngàn ba trăm năm tu vi của Lăng Niệm Ngô để vào trong mắt?



Nhưng khi cùng nhau đi tới, chỉ nghe thấy có người khen Lộ Tiểu Thiền dễ nhìn, lại không một người nào chú ý tới Thư Vô Khích, chuyện này thật không hợp lý!



"Chuyện này..." Chưởng quầy bỗng nhiên khó xử, hắn trái suy phải nghĩ, còn gãi đầu một cái, sau đó trả lời Lộ Tiểu Thiền một câu: "Ta nghĩ không ra..."



"Cái gì? Ngươi nghĩ không ra? Ca ca ta ngay ở phía trước, ngươi tới liếc nhìn một chút, rồi quay trở lại đây nói cho ta biết!"



Lộ Tiểu Thiền nhẹ nhàng đẩy hắn một cái.



Chưởng quầy cũng cảm thấy kỳ quái, người lúc nãy mới vừa gặp tại sao liền không nhớ ra được bộ dáng, hắn đi lên phía trước, làm bộ hỏi Thư Vô Khích có cần giúp đỡ gì hay không, sau đó liền quay lại trước mặt Lộ Tiểu Thiền.



"Thế nào? Ca ca ta hình dáng ra sao?"



Chưởng quỹ đập đập đầu: "Ôi chao! Ta lại không nhớ rõ rồi! Chỉ biết là ca ca ngươi thoạt nhìn hào hoa phong nhã, dáng dấp thư sinh... Ánh mắt hắn thế nào, mũi thế nào, ta nhớ không được!"



Lộ Tiểu Thiền lập tức hiểu.



Thư Vô Khích quá nửa là thi pháp gì đó, hoặc hạ chú gì đó, khiến người nhìn thấy hắn đều không nhớ rõ dáng dấp của hắn, hoặc căn bản là không thấy rõ dáng dấp của hắn.



Lộ Tiểu Thiền ngồi chồm hỗm trên mặt đất chống cằm suy nghĩ, Thư Vô Khích đã thu vào hơn trăm vò rượu bên trong hầm.



Hắn xoay người lại, ống tay áo xẹt qua đỉnh đầu Lộ Tiểu Thiền, phất qua mớ tóc rối trên trán y, trận mùi hương Thanh Dạ thoang thoảng kia khiến Lộ Tiểu Thiền nhắm hai mắt lại, như chìm đắm giữa đêm trăng yên tĩnh.



Y theo bản năng vươn tay kéo lấy ống tay áo Thư Vô Khích.



Đại khái là tối hôm qua cách chăn có thể sờ hắn, Thư Vô Khích không còn giống trước kia ngay cả ống tay áo cũng không cho y đụng vào, mà là tùy ý y lôi kéo.



"Chúng ta có thể về."



"Nhanh như vậy! Được rồi! Trở về!"



Lộ Tiểu Thiền đứng dậy, bắt được cành trúc Thư Vô Khích đưa tới, một cái bình nhỏ liền thuận theo cành trúc trượt vào trong tay Lộ Tiểu Thiền.



"Ôi chao? Đây là cái gì?"



"Bình thuốc của ngươi." Thư Vô Khích trả lời.



"Của ta?" Lộ Tiểu Thiền hai tay cầm cái bình, sờ soạng tới sờ soạng lui, bình thuốc kia hình dáng hồ lô, thế nhưng không có tròn như hồ lô, đường nét rất mềm mại, bề mặt sáng bóng trơn nhẵn, trên mặt còn điêu khắc hoa văn.



Tỉ mỉ vuốt ve cảm nhận, Lộ Tiểu Thiền nở nụ cười: "Ôi chao, bình thuốc này bên ngoài khắc dế! Còn có chim nhỏ! Ha ha ha, còn có con rùa!"


"Ly Triệt mười bốn tuổi đã đến cảnh giới "Nhập Thế", cho nên đến tận khi y tịch diệt vẫn duy trì bộ dáng thiếu niên. Vị tiên quân này dường như quá già rồi."



"Ồ! Đại khái là thế nhân đều cảm thấy Ly Triệt đã có tiên hào, vậy nên tất nhiên phải là dáng dấp tiên phong đạo cốt, lão luyện thành thục?"



"Trèo lên mái nhà lật ngói, nhảy xuống biển đuổi sao, bắt mèo giỡn chó, làm sao lão luyện thành thục? Ngày ngày quyến luyến hoa hoa thế tục, tiên phong đạo cốt chỗ nào."



Thư Vô Khích tựa hồ đối với Ly Triệt Quân nhìn không thuận mắt, nhưng cuối cùng lại thở dài một tiếng, bách chuyển thiên hồi*.



[*trải qua trăm ngàn đổi thay, cuối cùng vẫn quay về chốn cũ.]



"Ta đây vẫn nên bái biệt ngài ấy."



"Không cần, đây chỉ là một pho tượng đất mà thôi. Thế nhân có thể bái y, nhưng ngươi thì không cần."



"Vì sao?"



"Chúng ta đi thôi."



Thư Vô Khích lôi kéo Lộ Tiểu Thiền đi ra.



Tuy rằng cuối cùng vẫn chưa thắp được cho Ly Triệt Quân nén hương nào, nhưng Lộ Tiểu Thiền cảm thấy nếu Thư Vô Khích đã nói không cần bái, vậy thì thật sự bái cũng vô dụng đi.



Nhưng về đến khách sạn, Lộ Tiểu Thiền lại một chút cũng không buồn ngủ.



Y liền dựa vào đầu giường, thưởng thức cái bình thuốc kia.



Trên bình có con rùa bò vào suối nước, bơi một vòng, cập vào bờ, thoắt một cái liền nuốt chửng đôi dế đang đánh nhau.



Lộ Tiểu Thiền kinh sợ: "Con rùa ăn lũ dế rồi! Làm sao bây giờ!"



—–



[hậu trường của tác giả]



Tiểu Thiền: Leng keng, hệ thống phân phát pháp khí "Thái Lăng Chân Uyên"!



Thư Vô Khích: Ngươi đang chơi cái gì đó?



Tiểu Thiền: Hì hì, ngươi chính là hệ thống bên người ta nha! Nhìn ta càng ngày càng tiên phong đạo cốt!



Thư Vô Khích: Tiên phong đạo cốt bị hói đầu sao?



Tiểu Thiền: Trừ điểm! Đánh giá xấu! Ngươi là hệ thống của ta, không thể chế nhạo ta!