Rượu Chàng Tiên

Chương 20 : Thuật "Nhất Diệp Chướng Mục"

Ngày đăng: 03:22 19/04/20


"Ngày mai, nó sẽ đem đôi dế phun ra." Thư Vô Khích nhàn nhạt đáp.



"Ồ..." Lộ Tiểu Thiền thở ra một hơi.



Đúng lúc này, Lộ Tiểu Thiền nghe thấy ngoài cửa sổ có tiếng người kêu "Cứu mạng".



Lộ Tiểu Thiền vừa nghe, lập tức từ trên giường ngồi bật dậy, y vốn dĩ chưa cởi giày, trực tiếp chạy tới trước cửa sổ.



Là tên gõ mõ cầm canh, hắn liên tục té lăn rồi bò dậy, cà lăm không rõ lắm.



Hai bên đèn đuốc vốn đã tắt liền sáng lên, có mấy gia đình đem cửa sổ đẩy ra.



"Này! Làm sao vậy! Xảy ra chuyện gì!"



Rõ ràng đằng sau tên gõ mõ cầm canh cũng không có hung thần ác sát truy đuổi hắn, hắn lại giống như bị dọa đến mặt mày trắng bệch, té bò ra trên mặt đất.



"Tiểu nhị ca không thở nữa rồi! Dáng dấp kia của hắn cùng thời điểm thiếu gia Trần gia chết giống nhau như đúc! Mau đi xem!"



"Hả? Cái gì?"



"Tiểu nhị ca chết rồi? Còn giống y như đúc thiếu gia Trần gia?"



"Mau! Mau kêu Lưu lão đầu đi xem xem!"



Lưu lão đầu chính là đại phu chân đất ở trong trấn, ngày thường xem mấy bệnh như đau đầu nhức não thì còn được, chứ đụng trúng mấy tạp chứng nguy nan, hắn liền bó tay.



"Ai! Lộc Thục Trấn của chúng ta gần đây thật nhiều xúi quẩy! Trước tiên là tới một tên thần côn ăn hại, chặt mất cây hòe già trăm năm của chúng ta!"



"Liền đưa tới Tà linh gì đó! Đem Hồ Đồ ăn tươi nuốt sống! Tuy rằng tên Hồ Đồ kia cũng là có tội thì phải chịu đi!"



"Đúng đó! Thiếu gia Trần gia còn chưa có qua đầu thất của lão thái gia, liền ở trong nhà Hồ Đồ, chết vì thượng mã phong! Nghe nói thời điểm Lưu lão đầu đi vào khám nghiệm thi thể cho hắn, quần áo hắn xốc xếch, hai gò má nhô cao, gầy đến mức như cái cây khô!"



"Đi đi đi! Chúng ta cũng đi xem xem!"



Lộ Tiểu Thiền nuốt nước miếng, chuyển về hướng Thư Vô Khích, lộ ra biểu tình tha thiết mong chờ.



"Không phải đã nói, không xem náo nhiệt sao?" Thư Vô Khích không nhanh không chậm mở miệng.



"Đây không phải là xem náo nhiệt! Là tiểu nhị ca xảy ra chuyện a!" Lộ Tiểu Thiền hiện tại thật sốt ruột, "Không có tiểu nhị ca, một tên ăn mày mắt mù như ta đã sớm chết đói!"



"Hiện tại hắn cũng đã chết."



"Hắn chỉ là không thở mà thôi! Vạn nhất bấm huyệt nhân trung xong thở lại thì sao?"
Thính lực của Lộ Tiểu Thiền vốn nhạy cảm, tiếng quần áo tận lực cởi ra, tiếng giường lay động, tiếng nữ nhân cười lôi kéo màn giường, giống như ngàn vạn ngón tay, cào tới cào lui trong đầu Lộ Tiểu Thiền.



Cả người y vô cùng khó chịu, theo bản năng nghiêng mặt sang một bên, lỗ tai nóng bừng cọ vào bả vai của chính mình.



"Thư Vô Khích... ngươi có nghe thấy... nghe thấy tiếng gì hay không?"



Lộ Tiểu Thiền miệng khô lưỡi nóng, chỉ khi Thư Vô Khích mở miệng nói chuyện mới có thể giảm bớt.



"Không có."



Thanh âm Thư Vô Khích vang lên, đêm khuya lạnh lẽo liền bao vây lấy sa mạc nóng bỏng.



Làm sao mà không nghe thấy gì?



Động tĩnh lớn như vậy?



Hay là tâm Thư Vô Khích vốn như dòng nước lặng, tà âm đối với hắn mà nói cũng chỉ là gió thổi thoáng qua không dấu vết?



Lộ Tiểu Thiền thở ra một hơi, khó chịu mà dùng nắm đấm đập một phát vào mặt tường.



"Nhỏ giọng một chút! Có để cho người ta ngủ hay không!"



Thanh âm trêu đùa của nữ nhân trái lại càng thêm tùy ý, giống như sóng trước nối tiếp sóng sau, Lộ Tiểu Thiền lấy ra bình thuốc, rút nắp bình, uống một ngụm lớn.



Chất rượu lạnh lẽo chảy ngang qua cổ họng của y, lại giống như ngọn lửa.



Lộ Tiểu Thiền nhịn không được, y vô cùng đáng thương mà quay sang hỏi Thư Vô Khích, người đang ngồi ngay ngắn ở bên cạnh ngay cả hô hấp cũng chưa từng thay đổi: "Ngươi có thể giúp ta qua bên đó nói chuyện hay không, làm cho bọn họ nhỏ giọng một chút!"



Bên kia vách tường truyền đến tiếng cột giường lay động "Kẽo kẹt", ầm ĩ đến nổi đầu óc đều muốn nứt ra rồi.



Lộ Tiểu Thiền chẳng hề hi vọng Thư Vô Khích có thể làm cho bọn họ dừng lại, chỉ cần Thư Vô Khích đi qua đó một lát thôi, ít nhất Lộ Tiểu Thiền cũng sẽ an ủi bản thân được một chút.



Thư Vô Khích đứng lên, nhưng không phải ra cửa, mà là ngồi xuống bên cạnh Lộ Tiểu Thiền.



"Tiểu Thiền, định thần."



Lộ Tiểu Thiền sắp khóc tới nơi, khuôn mặt trắng nõn đã sớm ửng đỏ, vài sợi tóc rối ướt đẫm mồ hôi kề sát vào hai bên má, hai tay nắm chặt cái bình thuốc, hai chân cũng cong lại.



—–



Editor lảm nhảm: bắt đầu từ chương sau cho tới hết chính văn, mỗi chương đều sẽ dài gấp đôi gấp ba những chương bữa giờ ~ huhu *lệ tràn bờ mi, bay đi theo gió ~*