Rượu Chàng Tiên

Chương 22 : Ngươi quan tâm ai nhất?

Ngày đăng: 03:22 19/04/20


Lộ Tiểu Thiền theo bản năng muốn nắm lấy Thư Vô Khích, thế nhưng Thư Vô Khích lại lên tiếng trước một bước: "Không cho sờ loạn."



Tay Lộ Tiểu Thiền chỉ có thể cứng ngắc giữa không trung, không chỗ để.



Thế nhưng cách nhau gần như vậy, y dường như có thể nghe thấy nhịp tim của Thư Vô Khích, hô hấp của hắn, còn có cánh tay đầy sức mạnh của hắn.



Cái cảm giác này rất kỳ diệu, mơ hồ mang theo một tia mong đợi không nên có.



Thư Vô Khích nghiêng người, ôm y tiến vào.



Lộ Tiểu Thiền lặng lẽ nghiêng mặt qua, đem lỗ tai của mình dán vào lồng ngực Thư Vô Khích, cảm giác rất rắn chắc, y một bên rất muốn tiếp tục dùng lực dán chặt thêm chút nữa, một bên lo lắng Thư Vô Khích sẽ mắng y áp vào quá gần.



Thư Vô Khích đặt y xuống, để cho y ngồi ở trên một cái tiểu bồ đoàn* rách nát.



[*mấy cái đệm tròn mà người tu hành hay ngồi lên ấy.]



Không cần ai mở miệng, Lộc Thục tự giác cúi đầu, gom rất nhiều cỏ khô cùng cành khô, dùng miệng vây thành một đoàn, sau đó vẫy đuôi một cái, mấy đốm lửa bay vào đám cỏ khô đang chất chồng lên nhau, đám cỏ khô lập tức bùng cháy.



Ánh lửa chập chờn, chiếu sáng toàn bộ miếu Thổ Địa.



Cái miếu Thổ Địa này hoang phế đã lâu, không nói đến chuyện đâu đâu cũng có mạng nhện, ngay cả tro bụi cũng dày đặc một mảng. Tượng Thổ Địa Công chống gậy cũng nứt ra rồi, lư hương trước mặt bên trong rỗng tuếch.



Lộ Tiểu Thiền chà xát tay, Lộc Thục xoay một vòng quay xung quanh y, cơ hồ bao bọc lấy y.



"Nơi này thật là quạnh quẽ a! Không có lấy nửa điểm sinh khí."



"Quen là tốt rồi." Thư Vô Khích không để ý lắm.



Quen là tốt rồi? Ai có thể quen với chỗ không có sinh khí a?



"Vậy nơi ngươi ở, cũng là như vậy sao? Có người nào bên cạnh ngươi không?"



"Đã từng có, sau đó không có."



Lộ Tiểu Thiền lần đầu tiên cảm thấy mắt mù thật sự không phải là chuyện tốt đẹp gì, bởi vì như thế khiến y không nhìn thấy được biểu tình của Thư Vô Khích.



"Vậy thời điểm ngươi ở một mình, thường làm cái gì?"



"Nhớ một người, đợi một người."



"Vậy ngươi đợi bao lâu?" Lộ Tiểu Thiền thật sự cảm thấy hiếu kỳ, rốt cuộc là ai, có thể được Thư Vô Khích để ở trong lòng?




Giang Vô Triều cười cười, hắn nhìn ra được, đừng nói chỉ điểm, Thư Vô Khích không nhấc ngón tay đem hắn nổ tung thành từng mảnh đã là rất có "duyên phận" rồi.



"Giang lão ca, An Hoàn chết rồi sao? Ngươi thật sự là người tốt, còn thay hắn nhặt xác?"



"Hắn chỉ còn một hơi, có lẽ không qua khỏi đêm nay. Ngươi còn nhớ ngày đó tại miếu Y Quân, Mạnh phu nhân người ra tay với ngươi hay không?"



"Nhớ chứ! Nhớ chứ!"



Nếu như mũi của y không phạm sai lầm, cái thùng xe ngựa mà y và Thư Vô Khích đi ngang qua kia, chính là của Mạnh phu nhân, bên trong thùng xe có mùi máu tanh truyền tới, chẳng lẽ là cái vị Mạnh phu nhân ngang ngược lại tràn đầy lòng ghen tỵ kia đã chết?



"Nàng biến mất. Thời điểm ta đến thôn nhỏ này, là ngày hôm qua. Khi đó trong thôn khói bếp lượn lờ, thôn dân vẫn còn nói chuyện cười đùa về kế sinh nhai. Xe ngựa của nàng liền đến một gia đình ở ngay giữa thôn, ta còn nhìn thấy tôi tớ của nàng mượn nhà bếp của thôn dân để nấu cơm cho nàng."



"Cái gì? Hôm qua?"



Việc này không thể nào a! Lộ Tiểu Thiền đi ngang qua thôn này, mùi vị mà y ngửi thấy được cũng không phải là một đêm thối rữa, một buổi tan hoang a!



Hơn nữa người trong thôn đều đã đi nơi nào?



"Ta cùng với nàng bất hòa, vì để tránh né nàng, ta liền tá túc tại một gia đình ở đầu đông của thôn."



"Sau đó thì sao?"



"Nửa đêm, ta phát hiện thôn này thế nhưng lại chợt im ắng lạ kì, ngay cả nửa điểm sinh khí cũng không có, vì vậy liền đứng dậy, thình lình kinh ngạc phát hiện ta đang ngủ tại một gian nhà rách nát bất kham, còn có kiến bò khắp nơi! Ta lao ra khỏi đó chạy vào trong thôn kiểm tra, phát hiện toàn bộ dáng dấp của thôn làng đã thay đổi hoàn toàn!"



"Chuyện gì thế này a?"



Tất cả đều giống như cố sự quỷ dị mà lão ăn mày hay kể cho Lộ Tiểu Thiền nghe!



"Ta lo lắng vị Mạnh phu nhân kia, liền tìm đến xe ngựa của nàng. Thế nhưng hai tỳ nữ trong xe ngựa đã chết, những người khác không rõ tung tích. Ta nghe được gần đó truyền đến tiếng đánh nhau, dường như là đệ tử Mạnh gia. Nhưng lúc tìm đến nơi, chỉ nhìn thấy An Hoàn bị trọng thương ngã trên mặt đất. Những người khác không rõ tung tích."



Giang Vô Triều thở dài một hơi, liền độ một tia chân khí cho An Hoàn.



Đôi môi An Hoàn vừa mở vừa khép, không biết đang nói cái gì.



"An Hoàn? An Hoàn?" Giang Vô Triều cúi đầu xuống.



Lộ Tiểu Thiền cẩn thận cảm nhận một chút, mở miệng nói: "Hắn nói chuyện sao!"



"Ừm! Hắn suy yếu quá mức, miệng không rõ ràng, hình như là đang cầu xin tha thứ!"