Rượu Chàng Tiên

Chương 23 : Lễ phép là cái gì?

Ngày đăng: 03:22 19/04/20


"Ai..." Giang Vô Triều liền thở dài một tiếng.



Lộ Tiểu Thiền giơ tay lên, kéo kéo khóa Tiên Lăng, đường sáng màu vàng nhạt kia ngay lập tức hấp dẫn sự chú ý của Giang Vô Triều.



Giang Vô Triều trong lòng cả kinh, suy đoán đường sáng như ẩn như hiện kia là tiên gia pháp khí gì.



"Vô Khích ca ca, ngươi nói xem, là thứ gì khiến cho cả một thôn làng bỗng nhiên hoang phế, ngay cả một người sống cũng đều không thấy?"



Thư Vô Khích trả lời: "Thuật che mắt mà thôi."



Vài chữ ít ỏi, lại như vạn cân Thái Sơn, rơi vào trong lòng Giang Vô Triều.



Bả vai hắn run lên, mấy tên đệ tử Mạnh gia tu vi thấp căn cơ không đủ, bị thuật che mắt mê hoặc có thể thông cảm. Nhưng bản thân mình hơn ba trăm năm tu vi, vậy mà cũng bị lầm, cho thấy tà quái mê hoặc hắn, không hề tầm thường!



Hắn lại nhìn về phía An Hoàn, đang muốn tiếp tục độ chân khí, để cho tên kia tốt xấu gì cũng phải nói ra được tà quái chiếm giữ nơi đây rốt cuộc là gì, Lộ Tiểu Thiền lại lên tiếng: "Giang lão ca... cái tên An Hoàn kia thật sự không còn thở đi? Ta thật sự một chút cũng không nghe được hô hấp của hắn."



Sét đánh tỉnh người trong mộng, Giang Vô Triều định thần nhìn lại, An Hoàn trước mặt hai mắt mở rất to, trên mặt tái nhợt, ngực có một mảng lớn vết máu, tim phổi đều không còn! Thân thể của hắn đã sớm cứng đờ, tại sao Giang Vô Triều cõng hắn cả đoạn đường, lại cảm giác được trên người hắn còn một hơi thở?



Gay go! Cái này cũng là thuật che mắt!



Bỗng dưng, An Hoàn giơ lên cánh tay cứng đờ, bưng kín lồng ngực của mình, trong cổ họng phát ra tiếng kêu nghẹn ngào.



"Trái tim của ta... Trái tim của ta ở nơi nào..."



Trong khoảnh khắc đó Giang Vô Triều liền rút ra kiếm của mình, lùi ra xa một trượng.



Lộ Tiểu Thiền hít vào một hơi, chỉ vào An Hoàn nói: "Cái kia... Cái kia người chết cử động!"



"Ta đã sớm nói với ngươi, không nên lo chuyện bao đồng."



Ý tứ chính là, ngươi nếu không cầu ta cho Giang Vô Triều tiến vào, liền không nghe được một màn dọa người này.



Giang Vô Triều cắn răng, nếu không phải gặp được Thư Vô Khích cùng Lộ Tiểu Thiền, chính mình trúng thuật che mắt, chỉ sợ đã bị Tà linh ám hại ngay ngoài cửa miếu. Cũng bởi vì nghe thấy còn có những người khác, nên Tà linh này mới có thể an phận mà trốn trong cơ thể An Hoàn, chờ đợi thời cơ.



Ngay lúc Thư Vô Khích nói toạc ra thuật che mắt, Tà linh trong cơ thể An Hoàn liền không nhẫn nại được nữa.



Rút kiếm ra khỏi vỏ trong nháy mắt, kiếm trận mà Giang Vô Triều kết thành dâng trào xông tới, thẳng hướng An Hoàn.



Trên chuôi kiếm có một cái chuông bạc chuyển động, đinh linh đinh linh vang lên giòn giã như suối nước róc rách dần dần biến thành tiếng sóng lớn vỗ bờ, Lộ Tiểu Thiền nhận ra Giang Vô Triều đang khởi động kiếm trận của hắn, lập tức giơ tay che lại lỗ tai của chính mình.



Tà linh trong cơ thể An Hoàn bị kiếm trận hấp thu, chớp mắt liền bị luyện hóa.



Giang Vô Triều thu kiếm vào vỏ, bước tới thăm dò tình trạng của An Hoàn, An Hoàn khó khăn nghiêng mặt sang, đôi mắt khôi phục một tia thanh minh.



"An Hoàn!"



"Tà... Tà miếu..."



Nói xong hai chữ kia, hắn liền nuốt xuống một hơi cuối cùng.



Giang Vô Triều còn muốn độ chân khí để bảo trụ tính mạng của hắn, ít nhất phải làm cho hắn đem chuyện xảy ra nói rõ ràng, thế nhưng đã chậm.



"Hắn có phải đã ngỏm rồi?" Lộ Tiểu Thiền thả xuống hai tay che lỗ tai.



"Ừm." Thư Vô Khích nhàn nhạt đáp một tiếng, kéo nhẹ khóa Tiên Lăng, Lộ Tiểu Thiền liền ngã nhoài lên người Lộc Thục, "Ngủ đi."



Giang Vô Triều xoay người lại, dùng sức mà trừng mắt nhìn khuôn mặt không lộ ra bất kỳ vui sướng đau buồn nào của Thư Vô Khích.



Thế gian ba ngàn Tiên môn cộng thêm tứ phương Kiếm Tông, môn phái nào mà không lấy việc trừ Tà linh giương cao chính đạo làm nhiệm vụ của mình? Này vừa có thể tăng cao tu vi, cũng là trách nhiệm của người tu chân. Thế nhưng cố tình vị tiền bối này lại giống như cái gì cũng không để vào mắt, không chỉ đối với dân chúng vô tội bị Tà linh ăn mòn thờ ơ không động lòng, ngay cả sống chết của đệ tử Tiên môn cũng đều không để vào mắt.



Trong lòng Giang Vô Triều run lên, chẳng lẽ... cái vị công tử trẻ tuổi này căn bản không phải là tiền bối Tiên môn... mà là tà chúng của Ma đô?



Thư Vô Khích hiện tại, chỉ nhìn Lộ Tiểu Thiền đang nhắm mắt muốn ngủ, hệt như từ lúc Giang Vô Triều bắt đầu tiến vào, ánh mắt của hắn liền không hề rời khỏi Lộ Tiểu Thiền, theo ánh lửa chập chờn, gò má Thư Vô Khích thế nhưng lại mang theo vài phần tà mị... giống như chỉ cần Giang Vô Triều chớp mắt một cái, Thư Vô Khích sẽ một ngụm nuốt tươi Lộ Tiểu Thiền. (editor: thèm nhỏ dãi cả ngàn năm rồi còn gì ~)



Giang Vô Triều nắm chặc kiếm trong tay, lo lắng.



Nếu như cái tên Thư Vô Khích này thật sự đến từ Ma đô, tất nhiên là ma đầu tu vi cao thâm, hơn nữa bên người Thư Vô Khích cũng không mang theo bội kiếm, hắn rốt cuộc là muốn dụ dỗ tiểu ăn mày đôi mắt không nhìn thấy này nhập ma đạo, hay là muốn đem y làm cống phẩm dâng lên cho Tà thần?



Lộ Tiểu Thiền vốn đang hướng chếch ra phía ngoài ngủ, xoay người, liền hướng vào bên trong ngủ.




[*bị sập cửa vào mặt, không được hoang nghênh:))]



Lộ Tiểu Thiền lập tức cười rộ lên, y trời sinh dễ nhìn, cười lên càng thấy hiền lành.



"Vị đại ca này, ta và ca ca ta đi mấy ngày mấy đêm, một đường đều phải ăn lương khô, thật vất vả mới ngửi thấy được mùi thơm của cá nheo hầm đậu phụ, cho nên không nhịn được mà đến làm phiền!"



Giang Vô Triều thở dài, vẫn là tiểu ăn mày nói chuyện giống người hơn.



Hán tử cùng phụ nhân nhìn nhau, lúc này mới lên tiếng: "Thì ra là thế, vậy thì cùng ăn đi!"



"Đa tạ a!" Lộ Tiểu Thiền nói xong, liền lấy ra từ trong túi tiền một cục bột nặn thành hình con thỏ, đưa cho đứa bé kia.



Đứa bé chưa từng thấy qua con vật nhỏ tinh xảo như vậy, yêu thích không rời tay. Hán tử cùng phụ nhân đối với bọn họ cũng càng thêm nhiệt tình.



Phụ nhân múc cho Lộ Tiểu Thiền một khối cá nheo lớn, Lộ Tiểu Thiền nở nụ cười, hai phu thê cũng cười theo.



Giang Vô Triều biết nơi này cách cái làng mục nát thê thảm kia bất quá hơn nửa ngày lộ trình, người trong thôn này nói không chừng biết nơi ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cũng có thể suy đoán ra Tà linh tạo thành hết thảy những thứ này.



"Đại ca, đại tỷ, chúng ta đói bụng suốt một đường, vào tối ngày hôm qua thật vất vả đi ngang qua một thôn làng, vốn tưởng là có thể xin một chén nước nóng, kết quả ở đó không có bất kỳ ai, đây là chuyện gì vậy a?"



Lộ Tiểu Thiền cũng vô cùng hiếu kỳ, lắng tai nghe.



Phụ nhân cùng hán tử nhìn nhau một chút.



"Chuyện này... chuyện này phải nói thế nào đây?"



Thì ra cái thôn làng rách nát kia tên là Hà gia thôn, cùng cái Lý gia thôn này chỉ cách nhau có nửa ngày đường.



Mấy chục năm trước, hai làng còn qua lại với nhau, cưới gả lẫn nhau, phi thường hòa thuận. Mãi đến tận một ngày nào đó, có một người phụ nữ đến Hà gia thôn, nghe nói là bị cha mẹ bán cho một tên ác nhân, không cam lòng bị nhục nên một đường chạy trốn tới Hà gia thôn.



Hà gia thôn lòng người lương thiện, bèn thu lưu nàng. Mấy năm sau, đại nương trong thôn muốn tìm một nhà khá giả cho nàng, thế nhưng nàng trời sinh tú lệ động lòng người, trong thôn rất nhiều trai tráng trẻ tuổi nhiệt huyết đều ái mộ nàng, không ai nhường ai, thậm chí đánh nhau, có hai tên tiểu tử còn vì thế mà mất mạng.



Hà gia thôn đời đời bình an, chưa từng xảy ra chuyện như vậy. Mẹ của hai tên tiểu tử ấy hận cô nương này hận đến muốn mạng của nàng, các cô nương trong thôn cũng thấy ngứa mắt nàng, liền đem nàng đuổi đi. Cô nương này tiến vào trong núi, nghe nói buổi tối hôm đó liền bị thú hoang ăn thịt.



Trong thôn có mấy tiểu tử ái mộ nàng muốn vào trong núi tìm thi thể nàng, sau đó cũng không trở về nữa. Từ đó về sau, phu thê mỗi nhà tại Hà gia thôn đều không được an bình, cãi vã không ngớt, không có một gia đình nào là yên ổn tốt đẹp.



Người trong thôn liền nói do oán hận của cô nương này, bèn vào trong núi dựng một tòa miếu cho nàng. Đặc biệt là những cô nương sắp xuất giá, đều sẽ đi vào trong đó bái lạy để cầu xin có được thuật ngự phu (thuật giữ chồng). Mấy năm đầu, phàm là cô dâu tiến vào ngôi miếu kia cầu phúc đều sẽ phu thê ân ái như keo như sơn, thế nhưng không tới ba năm, thê tử đều sẽ giết chết trượng phu của mình cùng với một nhà trượng phu, moi tim của bọn họ ra để ăn.



Người trong thôn nói tòa miếu kia là miếu Tà thần, muốn đốt nó đi. Toàn bộ người trong thôn đều kéo tới, thế nhưng lại không tìm được nó. Sau đó, sự tình một nhà phu thê ân ái bị moi tim lấy mạng vẫn cứ không ngừng phát sinh, lâu dần, Hà gia thôn trở thành hoang phế.



Lộ Tiểu Thiền nghe đến mê mẩn, toàn bộ chỉ là cố sự, thế nhưng Giang Vô Triều lại cúi đầu nhăn lại đôi mày.



Trong lòng hắn rõ ràng, quá nửa là cái cô nương uổng mạng kia rước lấy Tà linh, trả thù Hà gia thôn.



Lúc hắn nghĩ muốn hỏi một chút miếu Tà thần trong truyền thuyết là ở nơi nào, Lộ Tiểu Thiền bỗng nhiên ôm cổ họng bắt đầu ho khan, khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ bừng.



"Ôi chao, ôi chao! Tiểu công tử hẳn là mắc xương cá nheo rồi? Ta đi lấy chút dấm chua đến!"



Ngay lúc ấy, ngón tay Thư Vô Khích liền bắn một luồng chân khí vào giữa miệng Lộ Tiểu Thiền, uyển chuyển đi vào cổ họng của y, hòa tan cái xương cá kia.



Giang Vô Triều nhìn đến không chớp mắt, chân khí từ ngón tay kia thuần linh triệt thấu, không thể nào là tà khí, cho nên Thư Vô Khích thật sự là người tu chân. Chỉ là... hắn rốt cuộc là ai?



Lộ Tiểu Thiền ho khan hai tiếng, phát hiện không đau nữa, trong lòng cũng hiểu rõ là Thư Vô Khích giúp y, lập tức hướng về phía Thư Vô Khích nở nụ cười: "Cảm tạ Vô Khích ca ca!"



—–



[hậu trường của tác giả]



Lộ Tiểu Thiền: Vô Khích ca ca, ngươi có biết tu vi hơn ba ngàn năm của ngươi dùng để làm gì không?



Thư Vô Khích: Tìm kiếm ngươi, bảo vệ ngươi.



Lộ Tiểu Thiền: Sai! Là nướng bánh còn có hòa tan xương cá! Nói đơn giản chính là chăm sóc ta!



Thư Vô Khích: Còn có thể khiến ngươi rất thoải mái.



Lộ Tiểu Thiền:???