Rượu Chàng Tiên

Chương 28 : Cả đời ta

Ngày đăng: 03:22 19/04/20


Từ khi Thư Vô Khích đến bên cạnh y, Lộ Tiểu Thiền mỗi bữa đều ăn đến bụng tròn vo, chưa từng té lộn nhào cái nào, không có lấy một lần bị lạnh.



"Y nói muốn mời ta nếm thử cay đắng ngọt bùi, y muốn biết ta thích nhất là mùi vị nào." Thư Vô Khích không nhanh không chậm mà nói.



"Ôi chao? Tại sao? Ngươi trực tiếp nói cho y biết là được rồi a!"



"Ta lớn lên ở một nơi rất ít đồ vật, chỉ có một loại đồ ăn, cho nên ta không biết những thứ khác mùi vị thế nào."



"Cái gì?"



Lộ Tiểu Thiền nghĩ thầm, ngươi rốt cuộc là lớn lên ở nơi nào a, làm sao lại không biết mùi vị?



"Ta nếm qua mỗi một loại mùi vị, ta nói với y những thứ này đều là ngọt, ta đều yêu thích. Y nổi giận, nói ta qua loa với y, cả ngày không để ý đến ta."



Lộ Tiểu Thiền suy nghĩ một chút, e rằng chính vì Thư Vô Khích chưa từng thưởng thức qua các loại mùi vị khác nhau, cho nên mới lẫn lộn các loại mùi vị.



"Vô Khích ca ca, ngươi biết vị ngọt là gì sao?"



"Ta không biết. Ngày đó y đút ta ăn một khối đường, nói với ta "Loại mùi vị khiến trong lòng cảm thấy cao hứng, luôn muốn ngậm lấy chính là vị ngọt"."



"Đường đương nhiên là ngọt." Lộ Tiểu Thiền gãi gãi lỗ tai, nghĩ thầm rốt cuộc là sai lầm ở chỗ nào a?



"Nhưng mà, chỉ cần là y đút cho ta, ta đều cảm thấy trong lòng cao hứng, đều luôn muốn ngậm lấy không muốn nó biến mất, lẽ nào chúng nó không phải đều là ngọt sao? Y vì sao lại giận ta?"



Trong thanh âm của Thư Vô Khích mang theo một chút quyến luyến, một chút không buông, còn có một chút nghĩ mãi mà không ra.



Nhưng ánh mắt Lộ Tiểu Thiền lại nóng lên.



"Vậy ngươi có nói với y hay không? Nói cho y biết "Bởi vì là ngươi đút cho ta, nên ta ăn cái gì cũng đều cảm thấy là vị ngọt"."



"Ta không có nói. Bởi vì ta nói cái gì y cũng đều la hét phải về nhà."



Lộ Tiểu Thiền ôm thật chặt đầu gối của mình, buồn bực nói: "Vậy sau này gặp lại được y, nhất định phải đem câu đó nói cho y biết. Y sẽ không giận ngươi, mà sẽ hối hận lúc đó đã không để ý tới ngươi."



"Có thật không?"



"Ừm, thật." Lộ Tiểu Thiền cố ý nghiêng mặt đi, sợ Thư Vô Khích nhìn thấy nước mắt sắp rơi ra của y, y cầm lấy tay áo dùng sức lau một cái, lại hỏi: "Chỉ có cái này là ngươi không hiểu thôi sao? Hay còn những thứ khác nữa?"



"Còn có, ta cùng y chơi trốn tìm...."



"Chờ đã, ngươi cùng người kia chơi trốn tìm? Bọn người khi ấy là trẻ con sao!"



"Y có sáu trăm năm tu vi."



"Ồ... đã là một lão nhân gia... Ta nghe người ta nói, người già cùng trẻ nhỏ đều cùng một dạng, muốn người khác dỗ dành."



"Nhưng ta sẽ không dỗ dành ai."



Lộ Tiểu Thiền co giật khóe miệng, trong lòng suy nghĩ lung tung.



Ngươi sẽ không dỗ dành ai? Ngươi dỗ dành ta một đống đó a!



"Ngươi tại sao lại không dỗ dành người khác?"



"Ta mỗi lần tìm được y, y đều rất tức giận."



"Ta đoán, vấn đề là ở chỗ thời gian ngươi tìm được y. Ngươi có phải mỗi lần đều để y núp thật lâu, chân đều đã tê rần, còn không có tìm được y?" Lộ Tiểu Thiền sờ sờ cằm, rất có kinh nghiệm mà nói.



"Không phải, mỗi lần y trốn tới nơi nào, ta liền lập tức tìm được y."



Tới đây Lộ Tiểu Thiền liền mơ hồ: "Cái gì? Ngay lập tức tìm được? Chỗ các ngươi chơi trốn tìm khẳng định rất nhỏ đi? Ta nói với ngươi a, cái trò chơi trốn tìm này, trọng yếu không phải kết quả, mà là quá trình. Quá trình ngươi tìm được y không thể quá dài, khiến người núp ở chỗ kia khó chịu. Nhưng cũng không có thể quá ngắn, khiến người bị tìm được hoàn toàn không hưởng thụ được lạc thú a!"



Ai, huynh đệ, ta rất muốn nhỏ xuống cho ngươi một gáo nước mắt đồng tình.



Bộ dạng này của ngươi, ta đoán chừng cái người kia của ngươi quả thật bị ngươi làm cho tức giận đến không bao giờ... muốn chơi trốn tìm cùng ngươi nữa.




Không không không, y không nhìn thấy, chỉ có thể nghe, e rằng gian nhà tranh này lớn vô cùng?



Nhưng mà, y lại nghe thấy tiếng gà mái già cục cục cục cục cục, mang theo một đám gà con chiếp chiếp chiếp chiếp đi dạo.



Đầu ngón tay Thư Vô Khích bắn ra, một đạo linh khí đụng vào chiếc chuông gió lục giác trên góc của gian nhà tranh, tiếng chuông lanh lảnh không giống với tưởng tượng của Lộ Tiểu Thiền, mà là vừa kỳ ảo vừa thận trọng, mới vang lên một chút, cửa nhà tranh liền cọt kẹt một tiếng mở ra.



Thanh âm lười biếng từ bên trong truyền đến.



"Quả nhiên là bạn cũ, mời vào! Mời vào! Cùng nếm thử gà xào dầu ớt ta mới vừa làm nào!"



Lộ Tiểu Thiền cả người đều cứng ngắc ở trên lưng Lộc Thục, hoàn toàn quên mất phải leo xuống.



Ngược lại Thư Vô Khích cứ như không có chuyện gì mà đi tới bên cạnh Lộ Tiểu Thiền, giữ lấy eo của y, dễ như trở bàn tay đem y ôm xuống.



Thư Vô Khích buông Lộ Tiểu Thiền ra, lôi kéo khóa Tiên Lăng, bước vào gian nhà tranh.



Theo Thư Vô Khích bước vào, chân Lộ Tiểu Thiền chạm vào mặt đất, liền cảm nhận được bên trong như một cái động trời, mênh mông kỳ ảo.



Gian nhà tranh này hóa ra là không gian vô tận chồng chất lên nhau.



Bốn phía vách tường đều là tầng tầng tủ thuốc, từ mặt đất dựng thẳng lên, cao vút trời, ngửa mặt trông không thấy điểm cuối.



Những tủ thuốc này được một loại dây leo nào đó quấn quanh, chúng nó chính là kẻ trông coi linh dược.



Vô số tiên đồng dược tu chân đạp đám dây leo đó, chúng nó không ngừng sinh trưởng lan tràn, nâng những y tu kia đến trước tầng lầu mà bọn họ muốn đến.



Từ thời khắc Thư Vô Khích bước vào, đám y tu liền dồn dập dừng việc trong tay, xoay người hướng về Thư Vô Khích, cúi đầu hành lễ.



Loại khiêm cung này, cho dù Lộ Tiểu Thiền không nhìn thấy cũng có thể cảm nhận được.



Không gian bên trong tựa như có thể kéo dài vô tận, lại tựa như có thể trong nháy mắt thu nhỏ chỉ còn một tấc vuông.



Bởi vì Lộ Tiểu Thiền nghe được mọi người từ bốn phía đều trăm miệng một lời hô một câu: "Sư tôn."



Bước chân Côn Ngô là từ xa vọng tới, nhưng thời điểm rơi xuống đất, đã đến trước mặt bọn họ.



Côn Ngô thoạt nhìn khoảng chừng hai mươi bốn, hai mươi lăm, thần thái linh tuấn, mày như nhiễm mực, tiên khí quanh thân giống như dòng nước uốn lượn, một thân trường bào màu xanh của hắn giống như mang theo hàng vạn con sông trên thân, chỉ là tiếp cận hắn mà thôi, Lộ Tiểu Thiền liền cảm thấy thân thể lẫn tinh thần đều ướt đẫm.



"Ái chà! Nguyên lai là Kiếm..."



Hắn còn chưa nói hết, liền phảng phất như nhìn thấy người hoặc vật gì đó khiến hắn cực kỳ kinh ngạc, một lúc lâu không thốt ra lời.



Thế nhưng Lộ Tiểu Thiền lại nghiêng đầu qua, thanh âm của người này... sao có thể... sao có thể giống như vậy.....



"Lão ăn mày?"



Hắn không phải bị đậu phộng nghẹn chết rồi sao?



Côn Ngô mở to hai mắt, từ kinh ngạc ban đầu chuyển thành phẫn nộ, hắn vung tay lên, một đạo đại chú từ đỉnh đầu rơi thẳng xuống, trong nháy mắt sóng nước dâng trào chảy xiết, toàn bộ không gian an hòa liền vặn vẹo thành lốc xoáy, ngay cả bốn phía tủ thuốc đều phát ra tiếng vang chấn động lách ca lách cách.



Ngàn vạn tủ thuốc cùng vang lên, tựa như có hàng vạn con ngựa phóng tới, chìm nổi phi vào trong mộng.



—–



[hậu trường của tác giả]



Lộ Tiểu Thiền: Vô Khích ca ca, đồ vật ngọt nhất mà ngươi từng ăn qua là cái gì?



Thư Vô Khích: Ngươi.



Lộ Tiểu Thiền: Xong đời! Lẽ nào ngươi đem ta nuôi cho trắng trẻo béo tốt, chính là vì muốn ăn ta?



Côn Ngô: Ai... Ngươi cho rằng Thư Vô Khích là nhà nuôi heo chuyên nghiệp hay sao...